Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 570 - Người này là họa lớn của Phật môn!!

Một nữ tử bất mãn nói.
“Được, chỉ cần nói có lý, tại sao không để cho người ta nói.”
Một nữ tử khác đồng tình.
“Công tử, chúng ta ủng hộ ngươi!”
Còn có mấy nữ tử trợ uy cho Lý Nguyên.
Mọi người: “...”
Mê trai thiếu não quả đúng là khủng khiếp! Pháp Hải nghe thấy những người xung quanh bàn luận, thầm nghĩ trong lòng, nếu như hôm nay hắn không độ hóa cho người này, e rằng danh tiếng của Kim Sơn tự sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt rồi.
“Thí chủ có dị nghị gì, có thể nói nghe một chút.”
Hắn nhẫn nại tính tình, hỏi Lý Nguyên.
“Ta đã nói rồi.”
Lý Nguyên chậm rãi nói: “Thứ nhất, hòa thượng không tham gia sản xuất, luôn đi khất thực xin ăn người khác. Nếu như thế nhân cũng học theo như vậy, thế cuối cùng thì ai tham gia sản xuất, mọi người đi tìm ai khất thực?”
Người xung quanh nghe thế, không khỏi âm thầm gật đầu.
Trước kia không ngờ, giờ nghe Lý Nguyên nhắc đến, mọi người cảm thấy cách làm khất thực của hòa thượng có phần không ổn, chẳng khác gì hết ăn lại nằm.
Da mặt Pháp Hải run lên.
Hắn không ngờ Lý Nguyên lại chỉ trích chuyện đi khất thực của Phật môn.
Lý Nguyên tiếp tục nói: “Thứ hai, hòa thượng bỏ qua hồng trần, rời nhà bỏ con, đây là bất hiếu. Không thể sinh con, đây càng là làm trái luân lí làm người thời xưa. Thế giới này chú trọng nối dõi tông đường, không có thế hệ nối dõi là đại bất hiếu.”
Người xung quanh rối rít gật đầu.
“Rời nhà bỏ con, không xứng làm con, lại càng không xứng làm cha, làm chồng.”
“Cấm lấy vợ, không thể sinh con vì Nhân tộc, kéo dài huyết mạch Nhân tộc, chính là tội nhân của Nhân tộc.”
“Không ngờ vị công tử này nói cũng có đạo lý.”
“Xem ra Phật môn quả là không ổn, nhưng mà ta chính là tín ngưỡng Huyền môn Đạo giáo.”
“Ta cũng thế.”
“...”
Pháp Hải nghe thấy lời bàn luận của những người xung quanh, vội vàng chen vào nói: “Chúng ta vứt bỏ hồng trần là vì chuyên tâm tu luyện Phật pháp, để có thể phổ độ chúng sinh thật tốt, đây là hy sinh tiểu gia vì đại gia.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Bởi vậy mới có câu nói, việc nhỏ không làm nổi thì sao làm được việc lớn. Ngay cả gia đình nhỏ của mình cũng không phổ độ được, chỉ có thể lựa chọn vứt bỏ, huống chi phổ độ mọi người.”
“Việc nhỏ không làm nổi thì sao làm được việc lớn. A, câu này rất hay!”
“Oa, vị công tử này chẳng những lớn lên đẹp trai mà còn có tài hoa.”
“Theo lời của công tử, ta cảm thấy Phật môn thật đúng là không bằng Đạo môn, hòa thượng này càng không bằng Đạo sĩ.”
“Đó là tất nhiên.”
“...”
Pháp Hải thấy lời giải thích của mình có tác dụng trái ngược, khiến cho mọi người càng có cái nhìn không tốt về Phật môn, da mặt càng co quắp không hơn.
Tên tiểu tử này rốt cuộc là chui từ đâu ra, quá ngụy biện rồi! Nếu như để cho hắn nói tiếp nữa, chỉ sợ Phật môn sẽ bị hắn nói cho chẳng còn đạo lý gì rồi.
Lý Nguyên nói: “Ba, Phật môn giảng cho những người theo Phật rằng thiện có thiện báo, ác có ác báo. Nhưng nếu như kẻ ác thắp hương bái Phật là có thể tránh rơi vào luân hồi, vậy là trái với thiện có thiện báo, ác có ác báo của các ngươi. Hơn nữa, nếu như cõi đời này thật sự là ác có ác báo, thiện có thiện chung, vậy tin hay không tin vào Phật, có muốn hay không muốn theo Phật môn các ngươi thì có liên quan gì đâu.”
Sắc mặt Pháp Hải nhất thời đen như than đá.
Những lời ấy của Lý Nguyên quả thực là làm lung lay căn cơ của Phật môn! Mấu chốt là, trong lòng hắn vậy mà lại cảm thấy lời của Lý Nguyên có mấy phần đạo lý.
Đúng vậy, nếu thiện có thiện báo, ác có ác báo, vậy tin hay không tin Phật đâu có liên quan gì. Mẹ nó, ta không thể bị tiểu tử này thuyết phục!
Lý Nguyên tiếp tục nói: “Bốn, Phật môn dạy, bỏ xuống đồ đao, lập tức thành Phật, bể khổ không cùng, quay đầu lại là bờ. Ác ma chỉ cần bỏ xuống đồ đao là có thể thành Phật, mà người tốt thì phải trải qua vô số, mới tu thành chính quả. Đây chẳng phải là thiện ác không phân biệt sao?”
“Năm, hòa thượng muốn buông bỏ hồng trần rồi lại muốn giúp thế nhân phổ độ chuyện hồng trần, vậy có phải là đang tự mâu thuẫn không?”
“Sáu, ...”
“Đừng nói!”
Pháp Hải đột nhiên cắt ngang lời nói của Lý Nguyên.
Hắn thật sự sợ Lý Nguyên nói không dứt, nói cho hắn mấy trăm điểm cũng nên.
Đặc biệt là hắn thấy trong số những người vây xem, lúc mới đầu chỉ có nữ tử gật đầu phụ họa, giờ biến thành tất cả mọi người đều gật đầu khen ngợi, rõ ràng là bị lời nói của Lý Nguyên đầu độc rồi.
Vì vậy không thể để Lý Nguyên tiếp tục nói nữa, nếu không Phật môn trong lòng mọi người e là sẽ biến thành rác rưởi vô dụng.
Người này là họa lớn của Phật môn, phải độ hóa! Lý Nguyên thấy Pháp Hải cắt ngang lời nói của mình, nghi ngờ hỏi: “Ngươi muốn phản bác quan điểm của ta phải không?”
Da mặt Pháp Hải run lên. Những vấn đề Lý Nguyên nói nhắm thẳng vào trung tâm Phật môn, hắn chẳng qua chỉ là hộ pháp Phật môn, hàng yêu trừ ma thì có thể, biện luận thiên cơ với người khác thì hơi kém một chút, vì vậy hắn không biết nên phản bác thế nào.
Hơn nữa, hắn cũng cảm thấy lời nói của Lý Nguyên còn có chút đạo lý.
Tuy nhiên, mặc dù hắn không thể nào phản bác luận điểm của Lý Nguyên, nhưng hắn có cách vượt qua nguy cơ này.
Áo cà sa trên người Pháp Hải đột nhiên không gió mà động, khí thế trở nên lạnh thấu xương như vực sâu. Vẻ mặt hắn trang nghiêm nhìn Lý Nguyên, nói: “Thí chủ, ngươi thường xuyên ở cùng con hầu yêu, toàn thân đầy yêu khí. Ngươi đã bị con hầu yêu mê hoặc rơi vào ma đạo rồi, thế nên mới phải nói ra những lời đại nghịch bất đạo, phỉ báng Phật như vậy. Mặc dù ta không thể phản bác quan điểm của ngươi, nhưng ta có thể phản bác con người này của ngươi! Chỉ cần ta có thể chứng minh ngươi bị con hầu yêu kia mê hoặc, như vậy tất cả những lời nói vừa rồi đều là nói bậy nói bạ, hoàn toàn không thể tin.”
Tôn Ngộ Không đang xem náo nhiệt bên cạnh ngơ ngác. Ta không nói gì mà, sao lại kéo ta vào, trái lại còn chỉ trích ta là con hầu yêu, mê hoặc sư nữ nhâna.
Bạn cần đăng nhập để bình luận