Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 293 - Dương Thiền, ta không ngốc (2)

Nàng trước nay chưa từng nghĩ đến, hoa quả lại có thể ngon đến mức độ này.
“Đáng tiếc trái cây ngon như thế này lại chỉ tặng ta một quả, thật là nhỏ mọn…”
Lời của Dương Thiền còn chưa nói hết, nàng đột nhiên cảm nhận được trong người sinh ra một nguồn linh lực tinh khiết, trong nháy mắt đã bổ sung lại linh lực bị tiêu hao lúc nàng đuổi giết Hắc Hùng Tinh trước đó.
Dương Thiền bỗng nhiên dừng bay lại, nàng cảm nhận được linh lực dâng trào trong cơ thể, vẻ mặt tròn mắt há miệng không nói lên lời.
“Chuyện gì thế này.”
“Lẽ nào quả vải kia thực ra là Tiên quả.”
“Lý Nguyên bởi vì biết linh khí trong cơ thể ta sắp cạn kiệt mới tặng ta một quả Tiên quả khôi phục linh khí.”
“Ta lại không hề cảm nhận được linh khí chứa đựng trên quả vải.”
Dương Thiền cảm thấy có quá nhiều nghi hoặc, nàng rất muốn lập tức quay người tìm Lý Nguyên hỏi cho rõ ràng.
Có điều, cuối cùng vẫn không quay về, nghĩ rằng đợi lần sau đến tìm Lý Nguyên rồi hỏi đi.
“Lý Nguyên thế mà lại có Tiên quả, xem ra hắn không phải là một tu sĩ Địa Tiên kỳ bình thường. Mà là một tu sĩ Địa Tiên kì có Tiên quả.”
“Thì ra hắn tặng ta một quả vải là để ta khôi phục linh lực, không phải là keo kiệt.”
“Lý Nguyên thật là có lòng!”
Trong đầu nghĩ đến Lý Nguyên, Dương Thiền bay thẳng một mạch, đi đến Mai Sơn thì ngừng lại.
Khoảng thời gian này, nàng và ca ca, còn có vài thuộc hạ ca ca thu nhận, vẫn luôn trú ở Mai Sơn.
Vừa bay đến trên trời Mai Sơn, Dương Thiền đã cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt tràn ngập khắp bầu trời.
Chỉ thấy ca ca Dương Thiền đang tập huấn một đám tiểu yêu tán tu, tiến hành bày binh bố trận, tỏ ra sát khí đằng đằng.
Nhìn thấy ca ca đang tập huấn cấp dưới, trong lòng Dương Thiền thầm thở dài một hơi.
Hành động lần này của Dương Tiễn là để đối kháng với Thiên Đình, cứu mẫu thân Dao Cơ Vân Hoa Tiên tử ra.
Tuy rằng hiện nay Thiên Đình suy yếu, nhưng dù sao là người thống trị trên danh nghĩa thống trị tam giới, thực lực có yếu hơn nữa không không phải là người vài ngàn yêu binh có thể đối phó được, Dương Thiền không hề thấy ý nghĩ nóng lòng cứu mẫu thân ra của ca ca là lạc quan.
Aiya! Thở dài một hơi, thân hình của Dương Thiền đã đáp trên sàn đấu võ.
Dương Tiến nhìn thấy muội muội, lập tức để sáu huynh đệ Mai Sơn tiếp tục tập huấn quân sĩ, hắn đến bên cạnh muội muội, quan tâm hỏi: “Ngươi đã rời đi được hơn một tháng rồi, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Hao Thiên Khuyển ở bên cạnh lè lưỡi, vẫy đuôi.
Dương Thiền giải thích: “Ta nhìn thấy một con Hắc Hùng Tinh ăn thịt người, thì chuẩn bị diệt hại cho dân, chỉ có điều Hắc Hùng Tinh chạy khỏe quá, đuổi theo hắn hơn một tháng mới giết được.”
Dương Tiễn trách móc: “Có Hắc Hùng Tinh ăn thịt người, ngươi nên thông báo cho ca ca đến đối phó, nếu nhu ngươi bị làm bị thương thì phải làm sao?”
Dương Thiền không để tâm đáp: “Không sao đâu, ta có Bảo Liên Đăng, cho dù là gặp phải tu sĩ Thái Ất Kim Tiên cũng có thể tự bảo vệ bản thân, càng huống hồ chỉ là một con Hắc Hùng Tinh.”
Dương Tiễn: “Cho dù ngươi có Bảo Liên Đăng cũng phải cẩn thận một chút, tu sĩ hồng hoang như cá diếc qua sông, nhiều không kể siết, nói không chừng có vị tu sĩ nào đó có thể không chế linh bảo của ngươi.”
Dương Thiền tuy rằng biết ca ca đây là quan tâm an ủi mình, nhưng nàng thấy ca ca lải nhải như vậy, vẫn là có hơi thấy khó chịu.
Nàng mau chóng quay về phòng của mình, lấy chiếc khăn tay của Lý Nguyên ra, bắt đầu quan sát.
Nàng ngửi chiếc khăn tay, vẫn là mùi thơm ngát dễ ngửi như thế.
Chỉ thấy trên khăn tay có thêu một đóa lan kiếm trông sinh động như thật, lan kiếm, lan kiếm nở ra một cụm hoa lan màu vàng nhạt.
Dương Thiền có một phát hiện có hơi kì quái, dường như hương hoa lan trên khăn tay chính là giống như tỏa ra từ đóa hoa lan này.
Hoa lan thêu sao lại tỏa ra hương hoa chứ?
Vẻ mặt Dương Thiền nghi hoặc.
“Ta có nên giặt sạch chiếc khăn tay này không? Nếu như giặt hết đi hương hoa lan thì thật đáng tiếc. Nhưng không giặt thì trên đó có nước mắt của ta.”
Đắn đo một lúc, Dương Thiền vẫn quyết định là giặt.
Rất nhanh, nàng đã giặt xong chiếc khăn tay, đồng thời sử dụng một pháp thuật hệ gió, muốn thổi khô chiếc khăn tay.
Nhưng lúc nàng dùng pháp thuật hệ gió thổi vào chiếc khăn tay, lại đột nhiên ngửi thấy một mùi U Lan thơm ngát từ trên chiếc khăn tay truyền đến, bỗng chốc đã ngập tràn khắp cả căn phòng.
Dương Thiền cảm giác mình dường như đã đắm mình vào trong biển hoa, tâm hồn và thể xác đều được hương U Lan thanh nhã bao trùm, khiến nàng cảm thấy thích thú một cách khó lòng diễn tả.
Đồng thời, bỗng nhiên nàng còn nhìn thấy Lý Nguyên, Lý Nguyên mỉm cười với nàng cực kỳ dịu dàng, xoa đầu nàng nói: Ngươi không ngốc, rất thông minh…
Hi hi!
không biết đã qua bao lâu, Dương Thiền lúc này mới hồi hồn trở lại từ trong hương hoa.
Nàng mở hai mắt ra, há mồm trợn mắt phát hiện, bầu trời đã tối rồi, mặt trăng cũng đã xuất hiện rồi.
Cái này, ta thế mà lại ảo tưởng rồi?
Trong lòng Dương Thiền không thôi ngây ngốc, có hơi không thể nào chấp nhận được hiện thực này.
Nàng nhìn chiếc khăn tay trong tay một cách kinh hãi tột độ.
“Lẽ nào là chiếc khăn tay này có điều gì cổ quái? Hương hoa trên đây có thể khiến người ta chìm vào trong ảo giác?”
Nghĩ rồi nàng nín thở, lại sử dụng pháp thuật hệ gió bắt đầu thổi vào chiếc khăn tay.
Sau đó một hương U Lan thơm mát từ trong chiếc khăn tay truyền ta, lại lần nữa tràn ngập khắp cả căn phòng, mà Dương Thiền cũng có thể lại một lần nữa tiến vào trong một biển hoa.
Quên đi ngày tháng thay đổi, quên đi bản thân ở nơi nào.
Đợi nàng lại một lần nữa thức tỉnh trở lại, phát hiện bầu trời đã gần sáng rồi.
Thậm chí nàng có loại ảo giác, trước đó trời thực sự từng tối sao?
Dương Thiền cuối cùng cũng xác định được một chuyện, chiếc khăn tay này cua Lý Nguyên, không phải là vật tầm thường, hương hoa lan trên khăn tay một khi quá nhiều, sẽ khiến cho người ta chìm vào trong ảo giác, không thể kiềm chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận