Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2127 - Lưu bà bà gặp Tôn Nhị Nương trên sườn núi!!

Lúc này cũng đã gần giữa trưa, Lưu bà bà thấy sắc mặt Xảo Thư có chút uể oải, lập tức nói: “Chưa cần đi vội, chúng ta tìm một chỗ có bóng râm ngồi nghỉ một lát đi, sẵn tiện uống nước và ăn một chút gì đó.”
“Bà ơi, đằng kia có một chòi nghỉ mát.”
Vương Bản Nhi chỉ vào nơi cách đó không xa nói lớn.
Xảo Như thì ngoan ngoãn lại đỡ Lưu bà bà đi về phía chòi nghỉ mát.
Sau khi đến chòi nghỉ mát, Xảo Như hiểu chuyện dùng ống tay áo quét bụi trên băng ghế đá.
“Bà ngồi đi.”
Lưu bà bà rất hài lòng với sự hiểu chuyện của Xảo Như.
Nàng ngồi trên băng đá, sau đó mở bao quần áo ra, lấy ra vài chiếc bánh nướng lớn năm tấc, đưa cho Vương Bản Nhi và Xảo Như mỗi người một cái.
“Mau ăn đi, nhất định ai cũng đói rồi.”
“Cảm ơn bà.”
Xảo Như cảm ơn một tiếng, rồi nhận lấy cái bánh nướng.
Lưu bà bà cũng ăn một miếng bánh nướng.
Bánh nướng vừa nguội vừa cứng, nhưng bởi vì đói bụng nên ba người vẫn cảm thấy thơm ngon.
Ăn được một nửa, Lưu bà bà đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nàng nhanh chóng lấy từ bọc quần áo ra một cái túi giấy xi măng.
Túi giấy xi măng này có sợi cay do Lý Nguyên tặng cho Lưu bà bà.
Lưu bà bà nhìn bọc giấy, tự tin nói: “Lý chưởng quỹ nói đây là đồ ăn vặt, nhưng không biết là đồ ăn vặt gì? Túi giấy này khá chắc.”
Nói xong nàng mở niêm phòng túi ra.
Liền nghe thấy mùi cay bay ra từ bọc giấy.
Chỉ cần ngửi thấy mùi này thôi, đã khiến nàng chảy nước miếng, thèm nhỏ dãi.
“Thơm quá đi!”
Vương Bản Nhi không nhịn được cảm thán, cổ họng nuốt nước bọt.
Xảo Như tuy không nói gì, nhưng nàng cũng cảm thấy thứ bên trong bọc giấy rất thơm.
Chỉ cần nghe mùi thơm này, nàng liền cảm thấy cái bánh nướng trong tay càng thơm ngon hơn.
Lưu bà bà nhìn đồ ăn vặt bên trong bọc giấy, có màu đỏ, phủ đầy ớt và dầu đỏ, nhìn hết sức tươi đẹp.
“Không biết đây là đồ ăn vặt gì, trước giờ ta chưa từng thấy quá.”
Nàng hỏi Xảo Như: “Xảo Như, kiến thức ngươi sâu rộng, ngươi có biết đây là gì không?”
Xảo Như lắc đầu, nói: “Ta cũng chưa từng thấy loại đồ ăn vặt này.”
Lưu bà bà cầm một que cay đưa cho Xảo Như trước, nói: “Mọi người nếm thử đi, mùi rất thơm, không biết vị như thế nào.”
Xảo Như nếm thử một miếng, há hốc mồm nói: “Xì, cay quá, nhưng thà chịu cay còn hơn, trước giờ ta chưa từng ăn món ngon như vậy!”
Vương Bản Nhi cũng gật đầu khen ngợi: “Đồ ăn vặt này thật ngon, cay và thơm, ngon hơn bánh nướng gấp vạn lần.”
Lưu bà bà thấy hai người nói vậy, cũng không nhịn được nếm thử một miếng.
Sau khi nếm thử, Lưu bà bà cũng cảm dạ dày nóng như lửa đốt, nhưng không hề khó chịu.
Đúng như Vương Bản Nhi đã nói, món ăn vặt này cay và thơm đến mức người ta muốn ăn không ngừng, điều khiến Lưu bà bà ngạc nhiên nhất chính là bà phát hiện được rằng khi nuốt những miếng cay này vào bụng, dạ dày của bà như bị đốt cháy, nhưng nó lại trở nên ấm áp và đầy cảm giác nóng rực.
Ngay lập tức Lưu bà bà liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình, kinh mạch cũng trở nên ấm áp, tràn đầy cảm giác nóng rực.
Điều này khiến Lưu bà bà cảm thấy rất kỳ lạ.
Không hiểu đã xảy ra chuyện gì với mình?
Cũng may hơi ấm này cũng không khiến người ta khó chịu, nên Lưu bà bà vẫn duy trì được cảm giác bình tĩnh.
“À, bà ơi, sao da ngươi đỏ thế?”
Xảo Như nhìn thấy da dẻ của Lưu bà bà đột nhiên trở nên đỏ chót, nên kinh ngạc hét lớn.
Vương Bản Nhi cũng nhìn thấy khuôn mặt đỏ chót của bà giống như sắp chảy máu.
Nàng hốt hoảng nói: “Lưu bà bà, ngươi sao vậy? Mặt của ngươi sao đỏ như vậy?”
Lưu bà bà sờ gò má của mình, nghi ngờ hỏi: “Mặt ta rất đỏ sao?”
Vương Bản Nhi và Xảo Như nhanh chóng gật đầu.
“Đỏ vô cùng.”
“Lưu bà bà, nhìn tay của ngươi đi.”
Lưu bà bà vội vã nhìn bàn tay của mình, không khỏi kinh ngạc.
Nàng thấy bàn tay của nàng, còn có cánh tay đỏ như cua luộc.
“Ta bị làm sao vậy? Sao tay lại đỏ vậy?”
Lưu bà bà cũng hoảng sợ.
Xảo Như lo lắng nói: “Đừng nói là bà bị sốt nha?”
Nói xong, nàng sờ tay lên trán Lưu bà bà.
“Híc, nóng quá!”
“Híc, nha đầu, sao tay ngươi lạnh vậy?”
Xảo Như và Lưu bà bà cùng đồng thời hét lên.
Nhưng khác nhau là người nói nóng, người nói lạnh.
Xảo Như vội la lên: “Là trán của bà quá nóng, nên mới cảm thấy tay ta lạnh.”
Vương Bản Nhi khóc lóc nói rằng: “Bà bị sao vậy? Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
Lưu bà bà thấy hai người sốt ruột vội vàng an ủi: “Các ngươi yên tâm, ta không có bị bệnh.”
Ngay lúc này, Lưu bà bà đột nhiên cảm thấy mũi có chút ngứa, không nhịn được mà hắt hơi lớn.
“Hắt xì!”
Nhưng điều mà mọi người không ngờ tới chính là khi Lưu bà bà hắt hơi, có một ngọn lửa đó bắn ra từ miệng và mũi của bà.
Ngọn lửa văng tới bàn đá ở giữa chòi, làm bàn đá bị đốt cháy ngay lập tức trở thành cặn bã.
Không chỉ thế, trên mặt đất còn bị thiêu rụi thành một hố sâu hàng chục mét.
Ba người ngơ ngác nhìn cái hố sau trước mặt, nhìn tới ngay ngốc, kinh ngạc không nói nên lời.
Thật lâu sau Lưu bà bà mới ngây ngốc mở miệng hỏi: “Cái này, cái này, các ngươi có nhìn thấy không? Ở đây tại sao lại có thêm một cái hố lớn? Cái này là ai làm?”
Xảo Như ngây ngốc nói: “Bà, cái này là do ngươi làm!”
“Đây là do ta làm sao?”
Lưu bà bà không tin nói: “Sao ta lại có khả năng này?”
Xảo Như kích động nói: “Ta tận mắt thấy lúc bà vừa hắt hơi, từ trong miệng và lỗ mũi, phun ra một ngọn lửa, lập tức đốt cháy bàn đá, còn đốt ra một cái hố sâu trên mặt đất.”
Vương Bản Nhi lúc này cũng tỉnh táo lại, không tin được mà nhìn bà, kêu lên: “Bà, miệng và mũi của ngươi sao có thể phun ra lửa vậy?”
Lưu bà bà ngơ ngác nói: “Ngươi hỏi ta, thì ta biết hỏi ai bây giờ?”
Xảo Như nghĩ đến cái gì đó, kinh ngạc kêu lên: “Lẽ nào bà là tu sĩ sao?”
Lưu bà bà lắc đầu nói: “Sao ta có thể là tu sĩ? Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng tu luyện!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận