Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1407 - Nỗi sợ bị Lý tiền bối chi phối!!

Nếu không phải trước kia Hạo Thiên đúng là có gọi là Như Lai Phật Tổ, Diệu Giác đều hoài nghi có phải mình đã nhận lầm người rồi không?
Có khả năng người trước mắt không phải Phật Tổ, mà là do người khác giả mạo chăng?
Dù sao, Phật Tổ chính là sự tồn tại chí cao vô thượng nhất của Phật môn.
Là bản nguyên của vạn pháp.
Là tín ngưỡng chung cực trong lòng hàng ngàn tỷ Phật đồ.
Cao cao tại thượng, chiếu khắp thế giới cực lạc Tây phương.
Phật Tổ tôn quý như thế, sao lại có thể ăn nói khép nép với nữ hoàng Tiên đường như vậy được chứ?
Cảm giác hắn giống như là thuộc hạ của nữ hoàng Tiên đường vậy ấy.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường nha.
Chỉ có vẻ mặt của Hạo Thiên, Dao Trì, Trương Bách Nhẫn không thể hiện ra bất kỳ sự kinh ngạc nào.
Đương nhiên bọn họ biết vì sao Như Lai thấp giọng khẽ khàng với nữ hoàng Tiên như vậy.
Tất đều là bởi vì nam nhân kia!
Trên mặt ba người lần lượt lộ ra vẻ xem kịch vui.
Chỉ có làm cho lão tăng quét rác này đắc tội nữ hoàng Tiên đường, chúng ta mới có cơ hội để thoát khốn, Hạo Thiên âm thầm khẽ đảo mắt.
...
Tuy Trương Khai Thái hiểu thái độ của Như Lai đối với nữ hoàng Tiên đường kia lấy lòng lại lấy lòng như vậy là bởi vì vị Lý tiền bối thần bí khó lường ấy.
Nhưng sau khi hắn tận mắt nhìn thấy cảnh Như Lai hèn mọn như thế nào khi đứng trước mặt nữ hoàng Tiên đường, vẫn không nhịn được mà vô cùng cảm thán.
Vị Lý tiền bối kia, đúng là trâu bò thật sự.
Hắn còn chưa ra mặt đâu, thế mà cũng đã làm tổ của vạn Phật sợ hãi khúm núm rồi.
Tương lai ta cũng sẽ như vậy cho coi!
Liễu Phàm thấy Như Lai ăn nói khép nép như thế, nhất thời lộ vẻ mặt bất mãn nhìn Như Lai.
Hắn cười lạnh nói: "Để cho ta nể mặt ngươi, thế nhưng biểu hiện đó của ngươi còn có chút mặt mũi nào à?"
Như Lai nghe vậy, mặt đỏ lên như màu gan heo.
Còn có vẻ vô cùng uất ức.
Ta làm như vậy, còn không phải là vì ngươi à?
Không ngờ ngươi chẳng những không cảm kích, ngược lại còn cười nhạo ta nữa.
Đúng là cứt khó ăn, người tốt khó xử mà!
Như Lai thật sự muốn mặc kệ Liễu Phàm cho rồi, cứ để Liễu Phàm cảm nhận nỗi sợ gọi là bị Lý tiền bối chi phối!
Nhưng hắn cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn Liễu Phàm dẫn Phật môn nhảy xuống vực sâu vạn kiếp bất phục được. Phải khuyên Liễu Phàm như thế nào bây giờ?
"Xem ra là ngươi không muốn thả mẹ nuôi ta rồi."
Tiểu Tê Tử mặt không thay đổi nói với Liễu Phàm.
Lúc này, khắp người nàng đều tràn đầy lãnh ý.
Ngay cả vẻ non nớt trên mặt đều biến mất.
Vẻ mặt Liễu Phàm lại vẫn không chút thay đổi, thản nhiên nói: "Ta nói rồi, muốn ta thả người, trừ phi ngươi chịu xin lỗi với ta trước, bằng không thì không bàn gì nữa."
Tiểu Tê Tử: "Nếu như vậy..."
Tiểu Tê Tử còn chưa nói hết lời, chỉ thấy hai bóng người đột nhiên bước ra từ không trung mà không hề có điềm báo trước.
Thế mà lại là hai vị Tây Phương Thánh Nhân Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề.
Hai người này là phát hiện Liễu Phàm có xung đột với nữ hoàng Tiên đường, cho nên mới vội vàng chạy tới chuẩn bị ngăn cản không khiến xung đột trở nên gay gắt.
Như Lai thấy Tây Phương Nhị Thánh, trong lòng không khỏi vui mừng quá đỗi.
Cuối cùng cũng có người tới cứu tràng!
Ta giải thoát rồi!
Hắn nhanh chóng hành lễ với hai Thánh Nhân rồi nói: "Như Lai bái kiến hai vị giáo chủ."
Chẳng qua Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề lại bất chấp việc khách sáo với Như Lai, bọn họ nhanh chóng nói với Liễu Phàm: "Liễu Phàm đạo hữu, ngươi thả Tam Thánh Mẫu ra đi, miễn cho gây nên hiểu lầm không cần thiết."
Chuẩn Đề nói: "Đúng vậy, đừng bởi vì một chút việc nhỏ mà làm cho hai bên không thoải mái."
Diệu Giác, Trương Khai Thái ở bên cạnh rất chi là khiếp sợ.
Kiểu gì bọn họ cũng không ngờ tới, việc này thậm chí còn kinh động đến cả Tây Phương Nhị Thánh nữa.
Mặt mũi của nữ hoàng Tiên đường đúng là lớn thật!
Liễu Phàm thấy Tây Phương Nhị Thánh đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong như cũ.
Cũng không có lộ ra vẻ giật mình hay thay đổi gì cả.
Hắn nghe lời khuyên bảo của Tây Phương Nhị Thánh, nói thẳng không khách khí chút nào: "Các ngươi không thoải mái thì không thoải mái, chỉ cần ta trộm nhanh là được."
Tiếp Dẫn Chuẩn Đề thấy Liễu Phàm thậm chí ngay cả mặt mũi của bọn họ cũng không cho, biểu cảm nhất thời có chút khó coi.
Người này cũng quá gàn bướng, quá không dễ trao đổi đi!
"Bọn ta là đang giúp ngươi đó, đạo hữu nhất định đừng hành động theo cảm tình."
Tiếp Dẫn đạo nhân nhẫn nhịn, tiếp tục khuyên nhủ Liễu Phàm.
"Giúp người khác làm mất mặt của ta?"
Liễu Phàm cười lạnh nhìn Tiếp Dẫn, vẻ mặt châm chọc.
Chuẩn Đề đạo nhân bất mãn nói: "Sao ngươi không biết biến báo gì hết vậy? Cứ thích tìm đường chết thế là sao?"
"Ha hả."
Liễu Phàm cười khẩy nói: "Uổng thay các ngươi vẫn là Tây Phương giáo chủ, không ngờ đến ngay cả một tiểu nha đầu cũng có thể dọa các ngươi được nữa, đúng là chỉ có mỗi cái danh Thánh Nhân."
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề thấy Liễu Phàm cứ mãi không nghe khuyên bảo, hai người không khỏi liếc nhau một cái, sau đó hai người đồng thời xuất thủ.
Chỉ thấy Tiếp Dẫn sử dụng pháp liên thời gian với Liễu Phàm, còn Chuẩn Đề đạo nhân sử dụng một gông xiềng không gian hướng về phía Liễu Phàm.
Nếu không khuyên nhủ được, vậy cũng chỉ có thể buộc lại trước cái đã.
Miễn cho Liễu Phàm làm ra chuyện phải ôm nỗi hận cả đời.
Tất cả mọi người không nghĩ tới, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lại đột nhiên ra tay với Liễu Phàm.
Ai nấy đều nhìn mà vô cùng kinh ngạc không gì sánh được.
Sau khi bốn người Hạo Thiên, Dao Trì, Trương Bách Nhẫn, Như Lai hết kinh ngạc thì cũng nhanh chóng phản ứng kịp.
Trong lòng không khỏi thầm than hai vị Thánh Nhân quyết định thật nhanh.
Bởi vì chuyện cho tới bây giờ, chỉ có chế trụ được Liễu Phàm thì mới có thể tránh cho xung đột tăng lên.
Mà vẻ mặt của hai người Diệu Giác và Trương Khai Thái thì có chút tan vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận