Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1956 - Sát thần Kim Ngọc Lương!

Tiểu Quách không khỏi kinh ngạc kêu lên:
“Mọi người mau đến xem, giang hồ xảy ra chuyện lớn rồi, phương trượng
Thiếu Lâm Tự và mười tám vị trưởng lão lại bị người ta giết chết ở địa bàn của mình!”
“Thật hay giả vậy?”
Lão Bạch vội vàng xúm lại, trên mặt tràn ngập khó tin.
Đồng Tương Ngọc, Lữ Tú Tài, Lý Đại Chủy nghe thấy động tĩnh, ngay cả việc cũng không làm nữa, mà vội vàng chạy qua đó.
Lữ Tú Tài khiếp sợ kêu lên: “Thiếu Lâm Tự là đại diện Phật môn ở Đại Đường chúng ta, nghe nói bên trong có Đại La Kim Tiên trấn giữ, sao có thể bị người ta chém giết phương trượng và nhiều trưởng lão ở địa bàn như vậy được?”
“Điều này không nên?”
Đồng Tương Ngọc gật đầu nói: “Đúng vậy, đặt thể diện của Phật môn ở nơi nào chứ?”
Lý Đại Chủy: “Ai có bản lĩnh này, ai lại có lá gan lớn như vậy?”
Giờ phút này, Lý Nguyên cũng ngồi ở bàn ăn, đang uống trà tiêu hóa thức ăn.
Nhưng biểu cảm của hắn lại có vẻ rất bình tĩnh, vốn không có bất kỳ rung động nào vì Thiếu Lâm Tự chết nhiều người như vậy, dường như hắn đã sớm biết tất cả.
Mọi người đi tới bên cạnh Tiểu Quách, đồng loạt nhìn về phía giang hồ nhật báo.
Đại Chủy không thể nhịn được nói: “Ai trong các ngươi đọc cho ta nghe xem, ta không biết chữ!”
Mọi người: “...”
Lão Bạch tức giận nói: “Không biết chữ thì đừng chen chúc ở giữa!”
Đại Chủy: “Chẳng phải là ta kích động sao?”
Tiểu Quách giải thích cho Đại Chủy: “Giang hồ nhật báo nói có một cao thủ thần bí tên là Kim Ngọc Lương, hôm qua đến Thiếu Lâm Tự đá quán, muốn khiêu chiến cao thủ Thiếu Lâm Tự.”
“Kim Ngọc Lương, sao cái tên này lại nghe quen tai như vậy?”
Đồng Tương Ngọc có chút nghi ngờ nói.
Lữ Tú Tài nhắc nhở: “Chẳng phải là cao thủ hôm trước Lý Nguyên nói đả thương bằng hữu của Sở Lưu Hương sao?”
Vẻ mặt lão Bạch khiếp sợ nói: “Thì ra Lý Nguyên nói mấy ngày sau chúng ta sẽ biết cái tên Kim Ngọc Lương này là có ý này.”
Lúc này.
Trong một phủ đệ cách đó mấy trăm ngàn dặm.
Giờ phút này, mấy người Sở Lưu Hương, Hồ Thiết Hoa, Tô Dung Dung cũng đang xem giang hồ nhật báo, trên mặt tràn ngập khiếp sợ.
Hồ Thiết Hoa tặc lưỡi nói: “Vậy mà một mình Kim Ngọc Lương lại đi khiêu chiến Thiếu Lâm Tự, vậy mà lại sắp tiêu diệt Thiếu Lâm Tự, cũng mạnh quá rồi đó!”
Tô Dung Dung thì có vẻ mặt may mắn: “May mà trước đó Lý công tử nhắc nhở chúng ta, bảo chúng ta đừng đi tìm Kim Ngọc Lương báo thù, nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!”
Sở Lưu Hương và Hồ Thiết Hoa nghe vậy, không khỏi gật đầu tán thành.
Tuy bọn họ rất tự tin vào tu vi của mình, nhưng so với Thiếu Lâm Tự, bọn họ vẫn tự biết mình, hoàn toàn không thể đánh đồng với đại phái Tuyên Cổ này.
Mà Kim Ngọc Lương lại chém giết phương trượng và mười tám vị trưởng lão của Thiếu Lâm Tự, muốn chém giết Sở Lưu Hương và Hồ Thiết Hoa, chỉ sợ không khó mấy so với việc chém hai con gà. Tống Điềm Nhi cảm thán nói: “Lý công tử đúng là thần, nói mấy ngày sau Kim Ngọc Lương sẽ làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa, đúng là hắn đã làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa.”
Lý Hồng Tụ nói: “Cảm giác trên đời này không có chuyện gì mà Lý công tử không biết, quá khủng bố rồi.”
Bên cạnh mọi người có một nam tử trung niên lạnh lùng, chính là Cơ Băng Nhạn. Sau khi Sở Lưu Hương lấy được Cửu Diệp Linh Chi thảo thì đã cứu sống hắn.
Sở Lưu Hương nói với Cơ Băng Nhạn: “Vậy mà lão Cơ có thể nhặt lại được một cái mạng từ trong tay hung thủ, đây cũng được xem là mệnh lớn.”
Cơ Băng Nhạn thì chau mày nói: “Thực lực của Kim Ngọc Lương mạnh như vậy sao? Lại có thể đấu với Thiếu Lâm Tự. Trước đó lúc ta gặp hắn, tuy thực lực của hắn cũng mạnh, nhưng cảm giác không khoa trương như vậy? Nếu không, sao ta có thể trốn thoát khỏi bàn tay của hắn?”
Hồ Thiết Hoa suy đoán: “Có lẽ lúc ấy Kim Ngọc Lương che giấu thực lực đúng không?”
Tô Dung Dung: “Đúng vậy, Lý công tử nói Kim Ngọc Lương là đại năng Chuẩn Thánh.”
Cơ Băng Nhạn lại cảm thấy không phải nguyên nhân này, bởi vì lúc trước hắn gặp Kim Ngọc Lương, đối phương ra tay đã dùng hết toàn lực, trực tiếp muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Sao có thể che giấu thực lực được?
Còn nữa, thực lực mà Kim Ngọc Lương biểu hiện ra lúc trước tuy lợi hại, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ Chuẩn Thánh.
Nhưng nếu lúc trước Kim Ngọc Lương không che giấu thực lực, vậy sao đối phương có thể trở nên biến thái trong thời gian ngắn như vậy?
Nghĩ không ra!
“Lý Nguyên, Kim Ngọc Lương này rốt cuộc là hung thủ xuất hiện từ đâu? Dám đến Thiếu Lâm Tự đá quán, hơn nữa hắn còn giết nhiều cao tăng Thiếu Lâm như vậy, hắn không sợ Phật môn trả thù sao?”
Trong quán trọ, sau khi Tiểu Quách đọc xong nội dung trên giang hồ nhật báo, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi hỏi Lý Nguyên...
Mấy người lão Bạch, Đồng Tương Ngọc cũng nhìn chằm chằm Lý Nguyên, bọn họ cũng tràn ngập tò mò về lai lịch của Kim Ngọc Lương.
Lý Nguyên thấy mọi người nhìn mình thì không khỏi giải thích: “Xuất thân của Kim Ngọc Lương này thật ra rất bình thường, hắn vốn chỉ là một bang chúng bình thường không chút bắt mắt của Thiết Chưởng bang huyện Nhạc Dương.”
Lão Bạch khiếp sợ nói: “Một bang chúng bình thường không có danh tiếng, vậy mà tu luyện tới cảnh giới có thể đá quán Thiếu Lâm Tự, thay đổi này cũng quá lớn rồi đúng không?”
Quách Phù Dung gật đầu nói: “Quả thật thay đổi lớn, phụ thân ta từ một tiểu tu sĩ thiên phú không cao tu luyện đến tu vi hiện giờ cũng đã không thể tưởng tượng nổi, nhưng so với Kim Ngọc Lương, phụ thân ta cũng chỉ có thể xem như tiểu vu gặp đại vu.”
Đồng Tương Ngọc suy đoán: “Có lẽ người này là thiên tài, thiên phú tu luyện của hắn rất cao!”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Hắn vốn không phải thiên tài tu luyện.”
Đồng Tương Ngọc ngây ra một lúc:
“Không phải thiên tài tu luyện, vậy sao hắn lại biến hóa lớn như vậy?”
Lý Nguyên: “Chỉ là vì cách đây không lâu Kim Lương Ngọc lấy được một món chí bảo có thể khiến tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, một ngày ngàn dặm.”
“Thì ra là có kỳ ngộ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận