Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 234 - Lẽ nào, Nữ Oa Thánh Nhân cũng nhớ nhung trần tục!

Trong lòng kích động như dấy lên cuồng phong bão táp.
Hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện hắn trải qua nửa đời không chấn động và khó tin như một màn này.
Nữ Oa Thánh Nhân sao có thể thân mật với một nam nhân như thế?
Lẽ nào Thánh Nhân cũng nhung nhớ phàm tục?
Hoặc là người này căn bản không phải là Nữ Oa.
Hoặc là mắt ta bị hỏng rồi.
đạo nhân kỳ mạo bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Hừm.”
Ngay lúc đạo nhân kỳ mạo đang sửng sốt, Nữ Oa bỗng cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Lúc đầu nàng còn tưởng là Thược Dược, nhưng nàng lập tức nhận ra khí tức không đúng liền quay đầu đánh giá một chút.
Sau đó nàng đã thấy đạo nhân kỳ mạo.
“Sao lại là ngươi?” Nàng hơi bất ngờ.
đạo nhân kỳ mạo giật mình, phản ứng lại từ trong nỗi kinh hãi.
Hắn vội vàng bước nhanh qua đình viện, đến trước mặt Nữ Oa, quỳ gối bái lạy: “Ô Sào bái kiến Nữ Oa Thánh Nhân.”
“Không phải quanh năm ngươi đều ở Phù Đồ sơn sao? Sao lại ở đây?” Nữ Oa tò mò hỏi.
Lý Nguyên nhìn Ô Sào đạo nhân một cái, thản nhiên nói: “Hôm qua Lục Áp nán lại chỗ ta một lúc, người chắc hẳn đã nghe Lục Áp nói gì đó cho nên mới vội vàng đến đây.”
“Sao Lục Áp lại đến chỗ ngươi?” Nữ Oa ngạc nhiên hỏi.
Lý Nguyên: “Hắn đi ngang qua gần đây, vừa hay gặp phải.”
“Xong xuôi!!”
Lúc này, đúng lúc Lý Nguyên cũng đã gói xong toàn bộ sủi cảo, thả sủi cảo vào trong lồng hấp bắt đầu hấp.
Ô Sào đạo nhân ở bên cạnh nghe vậy thầm kinh hãi.
Hắn không ngờ Lý Nguyên lại biết hắn và Lục Áp quen nhau.
Người này quả nhiên thần bí khó lường.
Quan trọng là, hắn và Nữ Oa...
Ô Sào không dám nghĩ nhiều nữa.
“Ngươi đứng dậy đi.” Nữ Oa nói với Ô Sào.
“Đa tạ Nữ Oa Thánh Nhân.”
Ô Sào đạo nhân vội đứng dậy, thận trọng đứng sang một bên.
Nữ Oa mỉm cười hỏi Lý Nguyên: “Ngươi có thể đoán ra thân phận của Ô Sào sao?”
Lý Nguyên thuận miệng đáp: “Con trai của Đông Hoàng Thái Nhất và Hằng Hi.”
Trong lòng Ô Sào vô cùng kinh hãi.
Vậy mà hắn lại biết được.
Sau trận chiến Vu Yêu, Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất mỗi người đều có một vị Thái tử còn sống, lần lượt chính là Lục Áp và Ô Sào đạo nhân.
Chỉ là Lục Áp và Ô Sào đạo nhân ít giao du với bên ngoài, gần như không giao thiệp với người ngoài, do đó người biết được chuyện này vô cùng ít.
Nữ Oa không cảm thấy bất ngờ, nàng sớm đã tâm phục khẩu phục năng lực tính toán của Lý Nguyên.
Mấy phút sau, sủi cảo đã được hấp chín.
Một mùi thơm đặc biệt xuyên qua lớp khói dày đặc truyền đến.
“Woa, thật thơm, vừa ngửi đã biết rất ngon.” Nữ Oa nhìn lồng hấp, hơi chảy nước miếng.
Trên mặt Ô Sào đạo nhân bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại há hốc mồm.
Dáng vẻ thèm ăn thế này thật sự là Thánh Nhân Oa Hoàng thống ngự hàng vạn Yêu tộc sao?
Uy quyền của Thánh Nhân đâu?
Lý Nguyên mở lồng hấp ra, sau khi hơi nóng bốc lên tản ra, mấy chục cái sủi cảo long lanh óng ánh như thủy tinh được đặt trong lồng hấp, trông vô cùng mê người.
Xuýt!
Nữ Oa không nhịn nổi, không đợi Lý Nguyên đặt sủi cảo vào dĩa đã lập tức chạy đến, giơ tay ra lấy một cái sủi cảo nóng hôi hổi từ trong lồng hấp.
“Người là quỷ đói đầu thai à? Lại dùng tay bốc.” Lý Nguyên tức giận nói.
u!
Ô Sào đạo nhân thấy Lý Nguyên mắng Nữ Oa là quỷ chết đói liền há hốc mồm trợn to mắt, da mặt co rúm lại.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người dám mắng Thánh Nhân.
Còn mắng ngay trước mặt.
Trước đây, hắn định nghĩa hành vi này là tự mình tìm chết.
Nhưng phản ứng của Nữ Oa lại khiến hắn nghi ngờ định nghĩa của mình là sai rồi.
Nữ Oa không những không tức giận với lời chế nhạo của Lý Nguyên, ngược lại còn không mặt mũi mà cười hi hi.
“Hi hi, ta giúp ngươi nếm thử vị.” Nữ Oa tìm một cái cớ đường đường chính chính cho hành vi ăn vụng của mình.
Ô Sào đạo nhân cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ hoàn toàn rồi.
Đây căn bản không phải là Thánh Nhân cao cao tại thượng, mà là một người tráo trở.
Nữ Oa cầm lấy sủi cảo nhân tôm nóng hổi, vội vàng cắn một cái.
Vỏ bánh dai cùng với nhân thịt thơm ngon cùng lúc kích thích vị giác, là một mùi vị thơm ngon mà trước nay nàng chưa từng được ăn.
So với lẩu chua cay ngon miệng, mùi vị của sủi cảo càng thơm ngon hơn, càng nguyên thủy hơn, hoàn toàn thể hiện được hương vị của đồ ăn.
Nữ Oa chẳng tìm được từ ngữ nào thích hợp để diễn tả cảm giác lúc này, chỉ bốn chữ: “Ngon quá, thật thơm!”
Ô Sào đạo nhân đứng bên cạnh nhìn thấy sắp chết lặng luôn.
Thánh Nhân Yêu tộc bọn ta, hóa ra là cái đồ ham ăn.
Nhưng hắn ngửi thấy mùi hương sủi cảo tỏa ra, không nhịn được lén nhổ chất lỏng trong miệng.
Lúc hắn làm Thái tử Yêu tộc chưa từng nhìn thấy trân tu mỹ vị, thật muốn thử xem nó có mùi vị thế nào.
Ta xin thề, ta chỉ muốn nếm thử mùi vị của nó tuyệt đối không thèm ăn.
Lý Nguyên xếp toàn bộ sủi cảo trong ba lồng hấp vào dĩa, sau đó pha cho mình nửa chén nước chấm, bưng lên phòng ăn.
Nhưng trên đường đi đến phòng ăn, Nữ Oa lại lén bốc lấy một cái sủi cảo trong đĩa.
Lý Nguyên cạn lời: “Không phải là nếm thử mùi vị sao? Sao vẫn còn ăn vụng?”
Nữ Oa không chút xấu hổ nói: “Một cái sủi cảo chẳng nếm ra được mùi vị gì, phải ăn thêm mấy cái mới được.”
Lý Nguyên: “Ngươi chính là một con quỷ chết đói.”
Ô Sào đạo nhân đồng ý sâu sắc gật đầu.
Bỗng hắn phát hiện Nữ Oa lạnh lùng liếc hắn.
Ô Sào đạo nhân bị dọa mặt trắng bệch, chột dạ không thôi.
Ta gật đầu với hắn làm gì?
Làm một người vô hình ở thế giới của đại lão không được sao?
Đến phòng ăn, Lý Nguyên vừa mới đặt sủi cảo xuống, Nữ Oa đã vội vã nhào đến cái bàn, sau đó trực tiếp dùng đĩa xiên một xâu sủi cảo.
Lý Nguyên cực kỳ cạn lời nhìn Nữ Oa: “Ta phát hiện ngươi chính là một con rắn tham ăn.”
Khụ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận