Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 180 - Sắp nứt ra

Dương Hòe cười khổ nói: “Cao thủ gì đâu, tiểu thư cứ đùa lão nô.”
So với ca của ngươi, ta chỉ là một con kiến.
“Ngươi khiêm tốn quá!” Đát Kỷ nhíu mày nói: “Nếu ngươi không phải cao thủ, chẳng phải ca ca của ta chính là phế vật sao?”
“Phụt!”
Lý Nguyên đang ngồi uống trà, kết quả không nhịn được trực tiếp phun nước trà vào mặt muội muội.
“Phế vậy, rốt cuộc trong chúng ta ai mới là phế vật!” Lý Nguyên bất mãn nói với muội muội.
Đát Kỷ dính một đầu nước trà, tức giận như một con bò cái nhìn chằm chằm Lý Nguyên.
Đây là ánh mắt chết người.
“Ngươi không thể trách ta, ai bảo ngươi nói ta là phế vật?” Lý Nguyên lập tức giải thích.
“Tức chết ta rồi!”
Đát Kỷ nổi giận đùng đùng chạy đến bên cạnh ca ca, trực tiếp dí mặt vào vai hắn điên cuồng lau.
Lau hết nước trà trên mặt vào vai Lý Nguyên.
Nhìn y phục nhăn nhúm của ca ca, lúc này Đát Kỷ mới hài lòng nguôi giận.
Lý Nguyên im lặng không nói.
Trên bộ y phục này nào là nước bọt, nước trà của muội muội, xem ra không thể mặc nữa.
Sau khi Đát Kỷ nguôi giận thì đi đến bên cạnh Thược Dược, giống như quan sát Dương Hòe, nhìn không ngừng.
Thược Dược che miệng cười: “Tiểu thư muốn hỏi gì thì cứ hỏi, nô tỳ nhất định sẽ trả lời toàn bộ.”
“Thược Dược tỷ tỷ, làm sao ngươi lại biết đạo pháp?” Đát Kỷ hỏi.
“Vẫn luôn biết ạ.” Thược Dược chớp mắt nói.
Đát Kỷ có cảm giác như bị điện giật.
“Tu vi của ngươi cao bao nhiêu?” Đát Kỷ lại hỏi.
“Cũng không kém Dương còng lưng bao nhiêu đâu.” Thược Dược đáp.
“Ai là Dương còng lưng?” Đát Kỷ mờ mịt nói.
“Kia.” Thược Dược nhếch miệng về phái Dương Hòe.
Mặt Dương Hòe đen như than.
Phụt!
Đát Kỷ nhịn không được, bật cười.
“Dương bá, dù sao ngươi cũng là một đại cao thủ, suốt ngừng gù lưng ra đấy làm gì?”
Dương Hòe nghe vậy thì lập tức nhớ lại chuyện thương tâm của mình.
Thật ra hắn không phải còng lưng, chẳng qua là khi đó hắn được Lý Nguyên câu từ trong hồ nước ra, không phục muốn phản kháng, kết quả là bị Lý Nguyên đánh một gậy vào lưng, lưng lập tức còng.
Sau đó Lý Nguyên nói, hình tượng này của hắn rất ổn, để cho hắn duy trì như vậy.
Ôi, chuyện cũ nhớ lại mà sợ!
“Ối.”
Đột nhiên Đát Kỷ nghĩ đến gì đó, kêu lên một tiếng sợ hãi.
Cô không nhịn được mà nhìn Thược Dược, ngơ ngác nói: “Thược Dược tỷ tỷ, ngươi nói cái gì? Tu vi của ngươi và Dương bá không kém nhau mấy?”
Đạo tổ nói Dương bá là Đại Năng Thiên Đạo.
Làm sao tu vi Thược Dược tỷ tỷ có thể không kém Dương bá được?
Nhất định ta nghe lầm rồi.
Thược Dược che miệng cười nói: “Đúng vậy, có bất ngờ không?”
Thấy dáng vẻ cười khanh khách của Thược Dược, Đát Kỷ đột nhiên vỗ trán mình, vẻ mặt nàng bất đắc dĩ nói: “Thược Dược tỷ tỷ, ngươi theo ca ca ta ngốc của ta làm sao lại học thói hư tật xấu khoác lác của hắn rồi? Suýt chút nữa ta bị ngươi lừa.”
Đát Kỷ nhìn buồn cười không thôi, Thược Dược và Lý Nguyên đều không nói lời nào.
Rõ ràng là nói thật, tại sao lại không tin chứ?
Ngao Châu ngồi yên tĩnh một bên thì trừng mắt nhìn, chẳng biết tại sao nàng cảm thấy Thược Dược cũng không khoác lác.
Chỉ là nếu như nàng nói sự thật thì cái này cũng thật khó tin!
Hai vị nô bộc Thiên Đạo?
Ngao Châu cảm thấy da đầu sắp nứt ra.
Sau khi ngồi một lúc, trên mặt Ngao Châu đột nhiên hiện lên vẻ do dự, mấy lần nàng muốn mở miệng hỏi Lý Nguyên một chuyện nhưng lại thấy không tiện mở miệng.
Lý Nguyên thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Ngao Châu thì không khỏi cười nói: “Đây không giống tính cách của ngươi, trước đây ngươi còn nói ngay trước mặt ta là lão bản lòng dạ đen tối.”
Ngao Châu thầm nghĩ: “Trước đây không biết ngươi lợi hại như vậy, đương nhiên nói không suy nghĩ, hiện tại làm sao ta dám?”
Hừ, nhưng sau khi ta qua cửa, bổn công chúa sẽ chậm rãi dạy dỗ ngươi, lão bản lòng dạ đen tối!
“Châu muội muội, ngươi nghĩ gì vậy, sao vẻ mặt tà ác như thế?” Đát Kỷ tò mò hỏi Ngao Châu.
Ngao Châu vội vàng lau nước miếng ở miệng, đỏ mặt nói: “Không có gì.”
Nàng thấy Lý Nguyên chủ động hỏi thì lập tức hỏi: “Ta muốn hỏi ngươi về chuyện tam ca Ngao Bính của ta, ngươi có thể cứu sống hắn không?”
Nàng chờ mong nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên nói: “Cứu sống hắn không khó, chỉ là ta cảm thấy tính cách hắn xúc động, nên là ở trên bảng Phong Thần, chờ tương lại Phong Thần tốt hơn.”
“Tại sao?” Ngao Châu không hiểu nói.
“Mặc dù trên bảng Phong Thần không có tự do nhưng có thể trường sinh bất tử, đối với người tu vi không cao sao lại không làm? Hơn nữa, Long tộc các ngươi bây giờ vốn không phải tự do, cho nên…”
Lý Nguyên nhún vai, ý tứ không cần nói cũng biết.
Ngao Châu nghe vậy, cảm thấy Lý Nguyên nói rất có lý.
Nếu như Ngao Bính có thể vì thế mà trường sinh bất tử, bỏ tính cách xúc động thì không phải chuyện xấu.
Lẽ nào, đây chính là nguyên nhân lúc trước ngươi không chịu đồng ý giúp đỡ sao?
Nghĩ đến đây, Ngao Châu lập tức trở nên vui vẻ.
Không ngồi bao lâu, Ngao Châu lập tức cáo từ rời khỏi Triều Ca.
Thật ra nàng cũng không muốn đi nhưng nghĩ đến phụ vương vẫn còn chờ tin tức ở Long cung, nàng không thể không trở về một chuyến.

Đông Hải.
Long cung.
Đông Hải Long Vương hơi lo lắng hỏi tứ nữ nhi: “Thính Tâm, còn chưa tìm được hai người Đát Kỷ và Ngao Châu sao?”
Ngao Thính Tâm lắc đầu: “Tất cả hà binh đều phái ra ngoài rồi, nhưng vẫn không phát hiện các nàng.”
Nàng an ủi Ngao Quang: “Nhưng phụ vương đừng quá lo lắng, tu vi của Đát Kỷ đã là Đại La Kim Tiên, nàng và tiểu muội sẽ không sao đâu.”
Đông Hải Long Vương thở dài một hơi: “Ôi, sao có thể không lo lắng? Trước đây trên mặt biển có pháp tắc chi lực hủy thiên diệt địa, còn có sát khí bao trùm vạn cổ kia nữa, ngươi cũng không phải không cảm nhận được, sức mạnh khủng khiếp như vậy, cũng không biết là Đại Năng cỡ nào mới có thể thi triển ra. Cho dù Đát Kỷ là Đại La Kim Tiên chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều. Tam ca Bính Nhi của ngươi thật đáng thương, không ngờ lại thật sự ứng sát kiếp, còn bị kẻ xấu rút gân rồng, cũng không biết người nào lại độc ác như vậy…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận