Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1127 - Nỗi băn khoăn của Diệp Lăng Không

Diệp Lăng Không nghe thấy lời nói của Thần Niệm, nét mặt không những không có bất cứ sự vui mừng nào, mà ngược lại trong lòng hoảng hốt, nét mặt kinh ngạc nhìn Thần Niệm đầy hoảng sợ nói: “Ngươi, ngươi làm sao biết được những chuyện ta từng trải qua?”
Hắn và ông lão này chẳng qua cũng chỉ mới biết nhau, nhưng ông lão này lại biết rõ hắn bị cướp Chí Tôn Cốt, Chí Tôn Huyết, điều này quả thật khiến hắn sợ hãi không thôi.
Thần Niệm thản nhiên nói: “Thăm dò quá khứ chẳng qua chỉ là tiểu đạo, nếu ngươi bằng lòng ngươi cũng có thể làm được.”
Thăm dò quá khứ?
Đối phương đang thăm dò quá khứ của ta sao?
Đây chẳng phải là chuyện mà Đại La Kim Tiên mới có thể dễ dàng làm được trong truyền thuyết hay sao?
Lẽ nào ông lão kỳ quái này là Đại La Kim Tiên?
Lợi hại như vậy sao?
Phải biết rằng tu vi của Diệp gia lão tổ chỉ ở cảnh giới Luyện Thần Phản Hư đã trở thành một trong những cường giả đứng đầu ở trong thành Kiếm Nam rồi.
Mà khoảng cách ở giữa Đại La Kim Tiên và Luyện Thần Phản Hư không biết cách nhau bao nhiêu vạn dặm.
Đây là Đại Năng vô thượng chỉ có trong truyền thuyết.
Ngay cả Phần Hương cốc cũng không có cường giả như vậy.
Diệp Lăng Không không thể tin được, ông lão trong ấm trà này lại lợi hại đến thế?
Nhưng nếu như hắn không phải là Đại La Kim Tiên sao có thể dễ dàng biết được quá khứ của ta?
Có lẽ hắn thật sự có thể thực hiện được điều ước của ta?
Trong phút chốc, đầu óc của Diệp Lăng Không xoay chuyển vô số câu hỏi, vừa có phần nghi ngờ thực lực của Thần Niệm, vừa có chút tin tưởng năng lực của Thần Niệm.
Rất rối rắm.
Suy nghĩ của Diệp Lăng Không đương nhiên không giấu được Thần Niệm.
Hắn thấy Diệp Lăng Không coi mình là Đại La Kim Tiên thì không khỏi dở khóc dở cười.
Quả thật là sỉ nhục hắn.
“Đại La Kim Tiên một con gà yếu kém ngay cả gặp mặt ta cũng không thèm liếc nhìn một cái mà thôi!”
Nghe thấy câu nói của Thần Niệm, Diệp Lăng Không kinh ngạc đến mức rớt cái cằm thẳng xuống đất.
Không phải bởi vì Đại La Kim Tiên trong lời nói của Thần Niệm chẳng đáng để ý, mà là bởi vì Thần Niệm lại biết được suy nghĩ của hắn.
Năng lực này quả thật khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Hắn cảm thấy bản thân mình ở trước mặt thần niệm dường như chẳng còn bất cứ bí mật nào nữa.
Nhưng mà điều này càng khiến hăn thêm tin tưởng sinh linh trong ấm trà này quả thật có một bản lĩnh nhất định.
Chỉ có điều Diệp Lăng Không không cầu nguyện với Thần Niệm ngay lập tức.
Hắn vẫn không dám hoàn toàn chắc chắn chuyện này có phải có người đứng sau giở trò hay không.
Sau khi hắn ước nguyện với ấm trà, mấy huynh đệ trong tộc có ở phía sau bụi cây bỗng nhảy ra cười nhạo hắn ngây thơ và ngu ngốc hay không?
Mấy năm nay, hắn bị mấy huynh đệ trong tộc trêu chọc đến mức làm chuyện gì cũng phải cẩn thận dè dặt.
Lùi một vạn bước, cho dù chuyện này không phải là một trò đùa, cho dù ấm trà này có thể thực hiện được điều ước của hắn, hắn cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng đầu đuôi ngọn ngành của chuyện này, phải xem trong đó có ẩn chứa cạm bẫy nào không.
Diệp Lăng Không cất Hồng Mông Hồ lại, sau đó giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục tu luyện.
Sau khi tu luyện mấy canh giờ hắn mới kéo lê thân thể mệt mỏi quay về phòng của mình giống như ngày thường.
Mấy năm nay hắn đã hiểu ra một đạo lý, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận, cẩn thận và thật cẩn thận.
Không thể thu hút sự chú ý của người khác.
Nếu không sơ suất một tí cũng có khả năng khiến bản thân rơi vào đường vạn kiếp bất phục.
Hắn bị cướp mất Chí Tôn Cốt và Chí Tôn Huyết là một ví dụ tốt nhất.
Nếu như lúc đầu gia tộc có thể thận trọng hơn, nói không chừng hắn sẽ không gặp tai họa như thế này.
Sau khi Diệp Lăng Không có được Hồng Mông Hồ thì trong lòng vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện về Hồng Mông Hồ và điều ước.
Nếu như Hồng Mông Hồ có thể thực hiện được ba điều ước của hắn, vậy việc hồi phục Chí Tôn Cốt và Chí Tôn Huyết không còn quan trọng nữa.
Trong lúc này còn xảy ra một vài chuyện lớn khác.
Ví dụ, Diệp gia chuẩn bị tổ chức thi đấu gia tộc chọn ra ba đệ tử mạnh nhất trong tộc đến tỉ thí với các đệ tử gia tộc khác trong thành để quyết định phân chia tài nguyên trong thành Kiếm Nam của các gia tộc trong một trăm năm nay.
Nghe nói Tiêu Vân Nhi cũng từ Phần Hương cốc quay về đại diện cho Tiêu gia tham gia lần thi đấu này.
Không có ngoại lệ, Diệp Lăng Không lại chịu đựng sự cười chê từ các đệ tử trong tộc.
Lần này mẫu thân của Diệp Lăng Không bị trọng thương trong lúc giết một con yêu thú, cần có đan dược đắt tiền mới điều trị được.
Đáng tiếc phụ thân của Diệp Lăng Không đã mất sớm, địa vị của mẫu tử bọn họ trong Diệp gia chỉ tốt hơn các gia nô bình thường một chút, căn bản không có khả năng mua đan dược điều trị cho mẫu thân.
Mọi chuyện cùng dồn nén lại với nhau khiến Diệp Lăng Không quyết định thử một lần xem Hồng Mông Hồ có thật sự thực hiện điều ước của hắn được hay không.
Nhưng mà để thực hiện được điều ước cần phải đổi với món đồ mà hắn trân quý nhất.
“Món đồ mà mình trân trọng nhất là thứ gì?” Diệp Lăng Không triệu hồi Thần Niệm ra, hỏi Thần Niệm.
Thần Niệm thản nhiên nói: “Hiện tại thứ mà ngươi trân trọng nhất chính là tình yêu của Tiêu Vân Nhi. Chỉ cần ngươi dâng tế Tiêu Vân Nhi cho ta, ta có thể thực hiện điều ước thứ nhất cho ngươi.”
Ầm!
Nghe xong câu nói của Thần Niệm, Diệp Lăng Không chỉ cảm thấy như bị sét đánh, trong đầu kêu ong ong khiến hắn muốn ngất xỉu.
Dâng tế Tiêu Vân Nhi.
Điều này khiến hắn không thể chấp nhận được.
Trong lúc hắn sa đọa như một phế vật, Tiêu Vân Nhi không rời bỏ hắn, sao hắn có thể không cảm động chứ?
Đây chính là tia ánh sáng duy nhất sau khi hắn rơi vào vực thẳm.
Hắn từng thề vô số lần, đời này kiếp này vĩnh viễn sẽ không phụ tấm lòng của Tiêu Vân Nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận