Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 255 - Trong lòng vẫn rất kháng cự!!

Tiểu Hắc ngậm bình Ngọc Tịnh, vẫy đuôi, vẻ mặt nịnh nọt đi đến trước mặt Lý Nguyên.
Lý Nguyên đón lấy bình Ngọc Tịnh, sờ đầu Tiểu Hắc, tỏ vẻ khích lệ.
Thương Thanh Quân nhìn chiếc bình, vẻ mặt kinh ngạc: “Trên trời sao lại rơi xuống chiếc bình sứ.”
Lý Nguyên hờ hững đáp: “Có thể là Quan âm đang tán lộc chăng?”
“Quan âm là ai?” Thương Thanh Quân thấy mơ hồ.
Từ Hàng đạo nhân cũng đầu óc mơ hồ.
Rõ ràng là bảo bình bảo bối của ta, nam tử này làm sao lại nói là Quan âm đang tán lộc?
Chẳng lẽ Quan âm cũng có chiếc bình như vậy?
Lý Nguyên đáp Thương Thanh Quân: “Một người ngoài mặt từ bi sau lưng độc ác.”
Thương Thanh Quân có hơi nghe không hiểu lời của Lý Nguyên, có điều bản năng của nàng cảm nhận được có điều bất an, lập tức cưỡi xe rời khỏi chỗ này.
“Giá.”
Nhưng mà, mới đi mấy trăm mét, Lý Nguyên bỗng nhiên hét lên với Thương Thanh Quân: “Đợi đã.”
“Làm sao vậy?” Thương Thanh Quân thấy khó hiểu nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên dùng tay chỉ về một hướng: “Chúng ta đi về bên này.”
“Bên này là đi đâu?”
Thương Thanh Quân cau chặt mày lại.
Lý Nguyên: “Nhà của ta.”
“Đến nhà ngươi làm gì? Chúng ta phải về nhà của ta.” Thương Thanh Quân không dừng xe ngựa lại.
Lý Nguyên: “Lão Thương nhờ ta chăm sóc ngươi, đến nhà ngươi thì không tiện chăm sóc.”
“Lão Thương lại là ai?” Thương Thanh Quân đầu óc mơ hồ.
Lý Nguyên: “Là cha ngươi.”
Phụt! Thương Thanh Quân không nhịn được, phun ra một ngụm nước bọt.
Bởi nàng tóm được dây cương, tuấn mã trước mặt bị nàng kéo, phanh lại khẩn cấp, Thương Thanh Quân chịu ảnh hưởng của quán tính, suýt chút văng ra ngoài.
May là Lý Nguyên kịp thời bắt được cánh tay của Thương Thanh Quân, mới tránh được một màn bi kịch mỹ nữ trồng cây chuối.
Thương Thanh Quân không quan tâm đến việc thất lễ, nội tâm nàng lúc này mơ hồ quá.
Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người gọi cha nàng là “Lão Thương”.
Mấu chốt là gọi ra từ trong miệng một người thanh niên tầm tuổi với nàng.
Nàng bình tĩnh lại, vẻ mặt há mồm trợn mắt nhìn Lý Nguyên: “Ngươi quen biết cha ta?”
Lý Nguyên gật đầu.
“Cha ta còn bảo ngươi chăm sóc ta?” Thương Thanh Quân lại hỏi.
Lý Nguyên lại lần nữa gật đầu.
Thương Thanh Quân nhìn gương mặt Lý Nguyên, trong lòng nhất thời đoán được thân phận của Lý Nguyên.
Nàng thử thăm dò: “Ngươi là Lý Nguyên?”
Lý Nguyên lại gật đầu.
Sắc mặt Thương Thanh Quân “xoẹt” một cái đỏ ửng cả lên, chân tay còn có hơi luống cuống.
Nàng ngàn vạn lần không ngờ rằng, nam tử đẹp trai quá mức này, lại sẽ là Lý Nguyên.
Mấy tháng trước, Thương Dung cực kì hứng chí nói với nàng, lựa chọn cho nàng một thanh niên tài tuấn trông rất anh tuấn phong độ, lại học sâu hiểu rộng làm rể hiền.
Lúc đó Thương Dung khen Lý Nguyên thành thiên hạ vô địch, thế gian hiếm có, từ ngữ khen ngợi giống như nước sông Hoàng Hà trải dài vô tận.
Đồng thời còn thúc giục Thương Thanh Quân phải nắm chắc một chút, nếu không thì chàng rể hiền sẽ bị nữ nhi của mấy người Văn Trọng, Tỷ Can, Đặng Cửu Công cướp đi mất.
Thương Thanh Quân tuy rằng không tin trên thế giới này sẽ có người tài hoa đến như vậy, có điều nàng thấy phụ thân lão luyện thận trọng lại hưng phấn đến thế, lại nghe nói đám người Tỷ Can, Văn Trọng cũng muốn giành, điều này khiến nàng không khỏi bị người thanh niên trong lời nói của phụ thân thu hút lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
Rốt cuộc là người như thế nào, mới có thể khiến thái sư, Thủ tướng, Á tướng, Vũ Thành Vương của Thương triều đồng thời tán thưởng và tranh giành?
Bởi thế phụ thân sắp xếp cho nàng và Lý Nguyên xem mắt, nàng không hề phản đối.
Nhưng, điều khiến Thương Thanh Quân cạn lời cực độ là, mỗi lần khi nàng muốn ra ngoài đi xem mắt với Lý Nguyên, sẽ luôn gặp phải vấn đề này kia.
Không phải bị bệnh, thì là chân bị thương, hoặc là mẫu thân lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dẫn đến mỗi lần nàng đều trang điểm xong hết rồi, nhưng lại vẫn luôn không thể đi được.
Bởi thế từ lâu nàng đã nghe nói cái tên Lý Nguyên này, nhưng trước nay vẫn chưa thể gặp mặt Lý Nguyên.
Hai tháng trước, cha nàng đột nhiên nghiêm túc nói với nàng, đã đồng thời hứa hôn nàng cùng với nữ nhi của Đặng Cửu Công, Hoàng Phi Hổ, Tỷ Can cho Lý Nguyên làm thê tử.
Lúc đó Thương Thanh Quân thấy chết lặng.
Trong lòng vẫn còn rất kháng cự.
Nàng không muốn mình cứ thế mà gả cho một người lạ lẫm còn chưa gặp mặt bao giờ một cách qua loa như vậy, hơn nữa còn là cùng gả với vài nữ nhân khác.
Sau đó Thương Dung lại nói, nếu như hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ để cho Thương Thanh Quân đến nhờ cậy Lý Nguyên.
Lý Nguyên đã đồng ý với hắn, sẽ giúp hắn chăm sóc Thương Thanh Quân.
Một tuần trước, Thương Dung quả nhiên gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Có điều, Thương Thanh Quân không hề đi nhờ cậy Lý Nguyên, sau khi nàng xử lý xong tang sự của cha, thì chuẩn bị đưa mẫu thân về quê sinh sống.
Chỉ là nàng không ngờ rằng, vừa mới ra khỏi Triều Ca chưa bao xa, nàng và mẫu thân đã gặp phải một con hổ trán trắng tập kích.
May là trong lúc nguy cấp, nàng được một công tử trẻ tuổi mang theo một con chó đen kì lạ cứu giúp, mà công tử trẻ tuổi này lại chính là người chồng mà phụ thân tìm cho nàng.
Hắn là đặc biệt đợi ở chỗ này, để đón ta sao?
Trong lòng Thương Thanh Quân lúc này cảm thấy vô cùng phức tạp.
Các loại tình liết cùng nhau làm tràn ngập tâm trí.
Có kinh ngạc, có bất ngờ, có ngượng ngùng, còn có chút thấy hơi thích.
Lý Nguyên có tài hoa hay không nàng vẫn còn không biết, có điều quả thực nhìn anh tuấn đẹp trai, phong lưu phóng khoáng.
Hơn nữa còn có thể đối phó mãnh hổ thành tinh, hiển nhiên Lý Nguyên là người có bản lĩnh thực sự.
Không nói những cái khác, chỉ từ phong thái bình tĩnh ung dung này của Lý Nguyên, Thương Thanh Quân không khỏi có chút rung động.
Không ngờ rằng, ánh mắt của cha cũng khá chuẩn.
Trong lòng Thương Thanh Quân nghĩ thấy ngại ngùng.
Vậy ta có cần đi đến nhà Lý Nguyên không?
Trong lòng Thương Thanh Quân tuy rằng muốn, nhưng lại có hơi ngại.
Lúc này, Thương Khương thị đột nhiên mở miệng nói với con gái: “Chúng ta cứ đến quý phủ của Lý Nguyên đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận