Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 692 - Ngoài ngươi ra, không có thứ gì là bình thường

Khóe miệng Dương Thiền giật giật, nàng cũng là mới được biết, ngọc bội của Tiểu Tê Tử, vậy mà lại có năng lực này.
Hừ, nhất định là vì lo lắng cho Tiểu Tê Tử, nên mới giao cho Tiểu Tê Tử một linh bảo có thể quan sát trực tiếp.
Dương Thiền chua sót nghĩ.
Vì sao không sủng ta như vậy?
Tiểu Tê Tử cầm lấy ngọc bội của Lý Nguyên, lại lần nữa đội nón bảo hiểm lên, vô cùng vui vẻ lái xe trở về hoàng cung.
Trực tiếp lái xe đến Quân Tường Điện.
Nơi này là tẩm cung của Lý Thế Dân, lúc này đây Lý Thế Dân đang ở đây để dưỡng bệnh.
Trưởng Tôn hoàng hậu, Dương phi, âm phi, Yến phi, Vi phi, ‘Quý Thục Đức Hiền' các vị phi tử, cùng với các vị Thái tử, công chúa, còn có các trọng thần trong triều, tất cả đều lo lắng lưu lại ở trong và ngoài Quân Tường Điện.
Nhìn thấy Tiểu Tê Tử, Ngụy Trưng ở trong đám người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có một mình Tiểu Tê Tử tới, xem ra Lý tiền bối không có ý định can thiệp vào việc này.
Lý Lệ Chất nhanh chóng chạy tới, hỏi Tiểu Tê Tử: “Tiểu Tê Tử, cha của ngươi đâu? Vì sao không tới cùng ngươi?”
Giờ đây, Lý Lệ Chất đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều rồi.
Không đợi Tiểu Tê Tử trả lời, Trưởng Tôn hoàng hậu sau khi nghe tin, cũng khích động từ bên trong điện chạy ra ngoài.
Có điều, khi nàng nhìn thấy chỉ có một mình Tiểu Tê Tử tới, trên gương mặt không giấu được vẻ thất vọng.
“Vì sao cha ngươi không tới?”
Nàng hỏi Tiểu Tê Tử.
Bởi vì quá đau lòng, giọng nói của nàng đã trở nên khàn đặt.
Tiểu Tê Tử vội vàng an ủi mẫu hậu: “Mẫu hậu không cần lo lắng, cha ta đã nói, phụ vương sẽ không có chuyện gì đâu, hắn chỉ là hồn phách bị dọa cho khiếp sợ, vì vậy mới trở nên ủ rũ uể oải, qua hai ngày sẽ khỏi.”
“Thật vậy sao?
Trưởng Tôn hoàng hậu nghe xong, vui mừng khôn xiết.
Quý Thục Đức Hiền bốn vị phi tử ở bên cạnh, cũng lần lượt khóc vì vui mừng.
Tiểu Tê Tử nhanh chóng gật đầu nói: “Tất nhiên là thật rồi, cha ta sẽ không nói dối đâu.”
Trưởng Tôn hoàng hậu cũng biết năng lực của Lý Nguyên, nếu như Lý Nguyên đã nói không có chuyện gì, vậy thì Lý Thế Dân chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Trưởng Tôn hoàng hậu dẫn Tiểu Tê Tử đi vào tẩm cung.
Trong tẩm cung, ngoài vài vị thái y ra, chỉ có Trưởng Tôn hoàng hậu, Quý Thục Đức Hiền tứ phi, cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Thừa Càn, Lý Lệ Chất mấy người mới được phép ở lại nơi này.
Những người khác chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy có người đến, vội vàng hỏi: “Lý tiên trưởng nói thế nào?”
“Lý Tiên Trường nói bệ hạ không sao, hai ngày sau sẽ tự mình tỉnh lại.”
Trưởng Tôn hoàng hậu nói với ca ca.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, bệ hạ không có chuyện thì tốt!”
Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức vội vàng gật đầu, tâm trạng đang căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng xuống.
Chỉ có Lý Thừa Càn ở bên cạnh, ánh mắt không dễ dàng phát giác lộ ra một chút thất lạc.
Nếu như Lý Nhị chết thì hắn chính là Hán Đế mới.
Đáng tiếc…
“Khụ khụ khụ!”
Đúng vào lúc này, đám người đột nhiên nghe thấy một hồi tiếng ho khan của Lý Nhị truyền đến.
Chỉ thấy Lý Nhị vốn đang hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc từ từ mở hai mắt ra.
“Bệ hạ, ngài đã tỉnh rồi!”
“Hu hu hu, bệ hạ cuối cùng đã tỉnh.”
“Quá tốt rồi, thật sự là ông trời phù hộ.”
Đám người Trưởng Tôn hoàng hậu thấy Lý Nhị đã tỉnh, đều vui mừng quá đỗi, lập tức vội vàng tiến lên quan tâm hỏi han.
Lý Nhị nhìn đám người, lại suy yếu nói: “Trẫm chỉ sợ là không được rồi, các ngươi đi thông truyền Phòng ái khanh, Cao Sĩ Liêm, Đỗ Như Mai, Uất Trì Công vào đây, trẫm có di chỉ muốn tuyên bố.”
Thấy Lý Nhị muốn gửi gắm tuyên bố di chỉ, mọi người đều hơi sửng sốt, không biết nên làm thế nào cho phải.
Tiểu Tê Tử cất giọng non nớt mở miệng tức giận nói: “Phụ vương không cần lo lắng, phụ thân nói, người còn có bốn mươi năm tuổi thọ, hai ngày nữa, chờ hồn phách của người an dưỡng khỏe lên thì bản thân sẽ ổn. Cho nên người sẽ không chết đâu.”
“Thật sao? Lý Tiên Trường thật sự nói như vậy ư?”
Lý Nhị chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, vậy mà trên mặt đã khôi phục lại ba phần huyết sắc, nhìn vào mắt Tiểu Tê Tử, đầy vẻ chờ mong.
Còn có thể sống được bốn mươi năm, không ít đâu!
Thế nhưng, đáy lòng của Lý Thừa Càn giờ phút này lại hết sức khổ sở.
Hu hu hu, phụ vương còn sống những bốn mươi năm, thế không phải ta còn phải làm thái tử bốn mươi năm nữa sao?
Cái này, ta có thể sống lâu như thế không? Hu hu hu, ta quá thảm rồi.
Lý Nhị thấy nhi tử mình chảy nước mắt, không khỏi gật đầu vui mừng.
Không uổng công ta bình thường thương xót ngươi, biết vì phụ vương mà lo lắng!
Tiểu Tê Tử thì lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng gật đầu nói với Lý Nhị: “Vâng, thật đấy, cha nói đêm nay phụ vương còn có thể đi đến Địa phủ dạo chơi một ngày. Hắn bảo người hãy thả lỏng tâm trạng, vui vẻ thưởng thức phong cảnh Địa phủ là được rồi.”
Ặc…
Lý Nhị nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì mới tốt.
Ta sẽ đến Địa phủ du lịch một ngày sao?
Đến Địa phủ rồi, ta hắn còn có thể vui vẻ thưởng thức phong cảnh được sao? Không đi có được hay không?
Nếu như không trở về được nữa thì chẳng phải khổ rồi sao?
Mọi người trong phòng nghe được lời Tiểu Tê Tử nói, cũng không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Việc này, tin tức hơi lớn nhỉ!
“Phụ Vương ngươi quay về Địa phủ bằng cách nào?”
Trưởng Tôn hoàng hậu khó hiểu hỏi Tiểu Tê Tử.
Dù sao thì đây chính là nơi mà người chết đi đến, nghe thôi đã khiến người ta rùng mình rồi.
Tiểu Tê Tử tuy còn trẻ nhưng rất hiểu biết tính toán gánh vác: “Nghe cha và mẹ nói, hình như là có người đang tính kế gì đó, nhưng không cần phải xen vào, dù sao phụ vương cũng không có nguy hiểm.”
Nói xong, nàng vội vàng lấy ngọc bội đeo bên hông xuống, cho Lý Nhị đeo ở trên người.
“Tiểu Tê Tử, ngươi làm cái gì vậy?”
Lý Nhị nhìn nữ nhi mười mấy năm cũng chưa trưởng thành này khó hiểu:
“Ngươi tặng ngọc bội cho phụ vương, là để bảo đảm bình an cho ta sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận