Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 691 - Đây là sủng ái con gái sao? (2)

Chuyện rõ ràng như vậy còn muốn hỏi, Lý Nguyên cảm thấy, chỉ số thông minh của Dương Thiền cũng nên được nạp thêm tiền rồi .
Cái cài tóc đó do chính tay hắn làm, chí ít cũng là Hỗn Độn linh bảo, Tụ Bảo Bồn làm sao có thể phục chế ra được chứ?
Khóe miệng Dương Thiền giật giật, chỉ cảm thấy vô cùng suy sụp.
Hu hu hu, một cái cài tóc của Tiểu Tê Tử so với Tiên thiên linh bảo trung phẩm còn trân quý hơn, này có để cho người khác sống hay không?!
Ngươi có thể lấy một phần mười tấm lòng sủng ái con gái, tới sủng ái ta không?
Tiểu Tê Tử cũng không biết mẫu thân thế mà lại ghen tị rồi, nàng biết được cài tóc của mình là nguyên nhân khiến cho Tụ Bảo Bồn không thể phục chế, vậy là lại móc ra một con mèo nhồi bông đáng yêu bỏ vào bên trong Tụ Bảo Bồn.
Sau đó nàng bắt đầu chờ đợi con mèo nhồi bông một cái biến thành hai.
Nhưng nàng đã chờ một lúc, con mèo nhồi bông vẫn không có biến hóa, cũng không hề nhiều thêm.
“Cái này có phải hư rồi không?”
Nàng thất vọng hỏi Lý Nguyên.
Trong khi đó Dương Thiền ở một bên, ghen tị đến nổi muốn thổ huyết.
Không cần nghĩ, con mèo nhồi bông này nhất định cũng là một món linh bảo quý giá.
Dương Thiền thấy ánh mắt thất vọng của Tiểu Tê Tử, nàng vội vàng từ trên bàn rượu rút ra một cây bút lông ném vào bên trong Tụ Bảo Bồn.
An ủi Tiểu Tê Tử: “Tiểu Tê Tử không cần gấp, đồ của ngươi đều quá tốt rồi, cho nên phục chế không được, phải bỏ loại đồ vật bình thường như cây bút lông này vào mới được.”
Tiểu Tê Tử: “Có thật không?”
“Thật.
Dương Thiền gật đầu khẳng định.
Sau đó nàng cùng với Tiểu Tê Tử nhìn không chớp mắt vào cây bút lông bên trong bồn đen.
Tuy nhiên, đợi sau một phút, cây bút lông căn bản không hề có phản ứng gì.
Tiểu Tê Tử dùng ánh mắt vô tội nhìn Dương Thiền.
Dương Thiền thất thần nhìn Lý Nguyên: “Chỗ này của ngươi, có thể nào tìm thấy một món đồ bình thường chút hay không?”
Lý Nguyên bất đắc dĩ nói: “Thật ngại quá, ngoại trừ ngươi ra, hẳn là không có món đồ bình thường mà ngươi nói rồi.”
Da mặt Dương Thiền giật giật.
Nàng rất muốn tự mình nhảy vào bên trong bồn đen, xem thử bồn đen có phải là có thể biến ra hai Dương Thiền hay không?
Dám nói ta tầm thường, thật đáng hận mà!
Nghỉ một lát, cuối cùng, Dương Thiền vẫn là không có nhảy vào bồn đen, thay vào đó nàng lấy khoai tây chiên ra, ném vào trong bồn đen.
Quả nhiên, trong bồn đen ngay lập tức biến ra hai bao khoai tây chiên.
Tiểu Tê Tử thấy vậy, không kìm được vỗ tay tán thưởng nói: “Ha ha, thật biến nhiều rồi, rất thần kỳ.”
Nói rồi, nàng lấy khoai tây chiên ra, sau đó lại đặt vào bồn đen.
Trong chớp mắt, trong bồn đen đã có bốn bao khoai tây chiên.
Tiểu Tê Tử vui vẻ đến nỗi cười toe toét không ngậm được miệng.
Sau đó nàng lại bỏ bốn bao khoai tây chiên vào trong bồn đen, bốn bao khoai tây chiên lập tức biến thành tám bao.
“Thật là lợi hại!”
Lý Nguyên nhìn dáng vẻ Tiểu Tê Tử chơi với cái bồn đen đến quên cả trời đất, không thể không nhắc nhở Tiểu Tê Tử: “Ngươi có phải là đã quên chuyện gì đó không?”
“Là chuyện gì?”
Tiểu Tê Tử nghi hoặc nhìn Lý Nguyên.
Nhìn thấy dáng vẻ mơ mơ hồ hồ của Tiểu Tê Tử, Dương Thiền dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Tiểu tê Tử nhắc nhở: “Có người sắp chết.”
Tiểu Tê Tử dùng bàn tay nhỏ nõn nà của mình vỗ trán: “Á, là phụ vương ta sắp chết.”
Nàng kéo tay Lý Nguyên, lay lay nói: “Cha ơi, ngươi nhanh cùng với ta đi cứu hắn đi, mẫu hậu và tỷ tỷ của ta khóc đến thương tâm rồi.”
“Vậy vì sao ngươi không khóc?”
Dương Thiền hỏi với vẻ trách móc.
“Uhmmm.”
Tiểu tê Tử ngây người trông giây lát: “Không biết nữa, có thể vì biết rằng cha có thể cứu sống hắn.”
Thật ra còn có một nguyên nhân chủ yếu nữa là, mấy năm trở lại đây, thời gian của Tiểu Tê tử chủ yếu đều ở cùng Lý Nguyên và Dương Thiền, cho nên tình cảm của nàng đối với người cha ruột là Lý Thế Dân đã phai nhạt đi nhiều.
Dương Thiền khó hiểu hỏi Lý Nguyên: “Ngươi không phải nói Thiên Đình và Phật môn muốn cho Đường Vương sùng bái Phật pháp sao? Bọn họ sao có thể để cho Kinh Hà Long Vương hại chết Đường Vương?”
Lý Nguyên thờ ơ nói: “Không chết được. Bọn họ bất quá chỉ là dọa nạt Lý Nhị một chút mà thôi.”
Tiểu Tê Tử hỏi Lý Nguyên: “Cha là đang nói Lý Nhị, ồ, phụ vương ta sẽ không chết chứ?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Phụ thân ngươi vẫn còn bốn mươi năm tuổi thọ, không chết được.”
Tiểu Tê Tử nghi hoặc hỏi: “Vậy vì sao hắn lại có bộ dạng như là sắp chết vậy?”
Lý Nguyên: “Chỉ là hồn phách của hắn sau khi bị dọa cho kinh sợ, hình thành trạng thái tự bảo vệ, đợi qua hai ngày là có thể bình phục lại rồi. Có điều, tối nay, vẫn còn có người muốn mời hắn ngao du Địa Phủ một chuyến, sau khi ngươi trở về, nói với hắn thả lỏng tinh thần, thưởng thức phong cảnh Địa Phủ cho tốt là được rồi.”
Tiểu Tê Tử háo hức hỏi: “Nếu như ta cũng có thể đi Địa Phủ tham quan một ngày thì tốt biết mấy, ta vẫn chưa được nhìn qua dáng vẻ của Địa Phủ.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngươi muốn xem cũng không có gì khó?”
“Cha muốn dẫn ta đi sao?”
Tiểu Tê Tử nhảy cẫng lên đầy hưng phấn.
Lý Nguyên từ trong người lấy ra một miếng ngọc bội, lại chỉ vào miếng ngọc bội hình tròn đeo ở eo Tiểu Tê Tử, nói: “m khí Địa Phủ rất nặng, ngươi đi rồi nhất định sẽ không thích. Ngươi đem miếng ngọc bội này trên người của ngươi đưa cho Lý Nhị mang ở trên người, sau đó ngươi cầm lấy miếng ngọc bội này của ta, đến lúc đó ngươi có thể nhìn thấy hình dáng Địa Phủ rồi. Cái này so với việc ngươi trực tiếp đi đến Địa Phủ thú vị hơn nhiều.
Này cũng giống như video phát trực tiếp của hậu thế.
Chỉ có điều, đối với bạch ngọc âm dương, có khả năng chiếu rọi trực tiếp chư thiên vạn giới, Hỗn Độn Hồng Hoang, quá khứ tương lai, cũng không phải là thứ mà điện thoại di động của hậu thế có thể so sánh được.
Tiểu Tê Tử hiếu kỳ nhìn vào ngọc bội đeo trên thắt lưng của mình, bây giờ nàng mới biết, ngọc bội của mình, vậy mà lại có năng lực này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận