Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1789 - Sạch sẽ lại vệ sinh!

Nói đến đây, ánh mắt của Tiết Bảo Thoa trở nên sáng ngời.
Tiết di cũng nghe đến mức liên tục gật đầu, nàng khen ngợi con gái: “Con gái quả nhiên tâm tư nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã nghĩ đến cách mở rộng tài nguyên. Đợi lát nữa, chúng ta ngược lại thử thăm dò ông chủ khách điếm một lượt, xem hắn lấy chăn này từ đâu ra.”
Tiết Bảo Thoa nhắc nhở mấy nha hoàn:
“Các ngươi tuyệt đối không được nói lỡ miệng, tránh cho ông chủ khách điếm cảnh giác.”
“Nô tỳ biết rồi.”
Oanh Nhi và Đồng Hỉ vội vàng trả lời.
“Chậc, Hương Lăng đâu? Nha đầu này lại chạy đi đâu vậy?”
Tiết di nghi ngờ nói.
“A, phu nhân, tiểu thư, các ngươi mau qua đây đi.”
Đúng lúc này, trong một căn phòng bên cạnh phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng kinh ngạc hét lớn của Hương Lăng: “Vậy mà căn phòng này lại được xây bằng đá cẩm thạch, hơn nữa còn có một bức tường được trang trí bằng kính lưu ly, xa hoa quá đi.”
Đám người Tiết di, Tiết Bảo Thoa vội vàng đi qua phòng bên cạnh.
Lúc bọn họ nhìn thấy tình hình trong phòng thì cũng không khỏi trợn tròn mắt.
Phòng này rộng khoảng mười lăm mười sáu mét vuông.
Như Hương Lăng nói, toàn bộ vách tường với sàn nhà trong phòng đều được chạm trổ bằng đá cẩm thạch bạch ngọc trắng tinh.
Chỉ có bức tường bên cạnh bồn tắm là dùng kính lưu ly khổng lồ làm tường.
Kính lưu ly chiếu rõ hình dáng mấy người bọn họ.
Dù mẹ con Tiết Bảo Thoa vốn sinh ra là nhà giàu có, đã thấy qua, hưởng thụ không ít tràng diện xa hoa.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy phòng tắm này, vẫn không khỏi bị khiếp sợ.
Chỉ cảm thấy phòng tắm này quá xa hoa rồi.
Không ngờ bọn họ sinh ra trong Tiết gia “ngọc châu như đất vàng thời sắt son” cũng có ngày bị mức độ xa hoa của một khách điếm làm cho kinh ngạc!
Một lúc sau, mọi người mới lấy lại tinh thần.
Nha hoàn Oanh Nhi cảm khái nói: “Khó trách khách điếm này đòi mười lượng bạc một ngày, cứ cho rằng là hắc điếm, thì ra nó thật sự đáng với cái giá này.”
Đồng Hỉ nhìn chằm chằm kính lưu ly khổng lồ đối diện, lẩm bẩm nói: “Vậy mà lại biến kính lưu ly lớn như vậy thành vách tường, nếu không cẩn thận làm vỡ thì làm sao?”
Tiết di nhìn thoáng qua nha hoàn của mình, nói: “Vậy ngươi cứ ở lại nơi này bồi thường ngươi cho ông chủ, xem hắn có đồng ý hay không!”
Đồng Hỉ rụt cổ, sợ hãi nói: “Cho dù là mười nô tỳ, cũng không đáng giá bằng cái gương này.”
Tiết di: “Biết là được, cho nên mấy ngày này, các ngươi đều phải chú ý chút, tuyệt đối đừng làm hỏng cái gương này. Làm hỏng thì các ngươi tự bồi thường đi.”
Ba nha hoàn Hương Lăng, Oanh Nhi, Đồng Hỉ nghe vậy, theo bản năng lùi về phía sau một bước, cách xa gương một chút thì cũng an toàn một chút.
Tiết di đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, nàng hỏi mọi người: “Chậc, Bàn Nhi đâu? Sao vẫn chưa thấy hắn đi lên?”
Lão bộc Tiết quản gia đứng ở cửa nghe vậy thì vội vàng trả lời: “Bẩm phu nhân, thiếu gia còn ở dưới lầu tán gẫu với ông chủ khách điếm.”
Tiết di bất đắc dĩ nói: “Bàn Nhi này, nói với người lạ cái gì chứ! Lần này chúng ta tới Trường An là vì tham gia hôn lễ của Tô gia và Trường Bình công chúa, ta còn có rất nhiều chuyện muốn dặn dò Bàn Nhi, bảo hắn tiếp xúc với người của các thế gia môn phiệt đến tham gia hôn lễ và Tô gia nhiều hơn tại hôn lễ, điều này rất có lợi ích cho việc quản lý làm ăn sau này của Tiết gia. Nhưng hắn chỉ lo chơi đùa, không biết khi nào mới có thể trưởng thành.”
Nàng oán giận vài câu, rồi lập tức dặn dò Tiết quản gia: “Tiết quản gia, ngươi mau đi gọi thiếu gia lên đây, nói ta có việc dặn dò hắn.”
“Vâng.”
Tiết quản gia đáp lại một tiếng rồi đi xuống lầu.
Chỉ chốc lát sau, Tiết quản gia và Tiết Bàn đã quay lại phòng.
Vẻ mặt Tiết Bàn vui mừng nói với mẫu thân và muội muội: “Ha ha, không ngờ mới tới Trường An đã gặp được một tri kỷ.”
“Các ngươi biết không, Lý công tử, ông chủ khách điếm là Thần Nhân, vậy mà lại tinh thông đánh cờ, chọi gà, hí khúc… nói ra cái nào là biết cái đó, kiến thức con rộng hơn ta, không tồi, không tồi, người này có thể kết giao.”
Tiết di và Tiết Bảo Thoa nghe đến mức khóe miệng kéo thẳng, trợn trắng mắt.
Tiết di vội vàng dặn dò con trai: “Ngươi ít tiếp xúc với hạng người dứt chó chọi gà này lại, tránh làm hỏng ngươi.”
Tiết Bảo Thoa/Hương Lăng/Oanh Nhi/Đồng Hỉ tập thể cạn lời.
Tiết Bàn mà bị người ta làm hỏng?
Lẽ nào hắn còn có chỗ tồi tệ hơn sao?
Đương nhiên, bọn họ không nói ra lời này.
Tiết Bàn đều là nghe tai trái, ra tai phải lời nói của mẫu thân, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Hắn không để ý đến lời dặn dò của mẫu thân, nhưng lại vui mừng nói với mẫu thân và muội muội: “Các ngươi biết không? Uy danh của tứ đại gia tộc Kim Lăng chúng ta, ngay cả tiểu dân bình thường ở Trường An cũng biết, thậm chí còn có người đặc biệt viết cho tứ đại gia tộc chúng ta một bài thơ lợi hại.”
“Bài thơ? Bài thơ nào?”
Tiết Bảo Thoa có vẻ tò mò.
“Ừm ừm…”
Tiết Bàn hắng cổ họng một chút, đọc:
“Giả không phải là giả dối, ngọc làm nhà ở, vàng làm ngựa cưỡi.
Cung A phòng xây lên ba trăm dặm đã đủ chưa? Họ Sử đất Kim Lăng vẫn ở không vừa.
Vua Đông Hải thiếu ngọc trắng làm giường, pahri đến vay Kim Lăng vương.
Được mùa tuyết lã chã rơi, ngọc châu như đất, vàng thời sắt son.”
Đọc xong, Tiết Bàn có vẻ mặt đắc ý hỏi mọi người: “Thế nào, có phải đủ phẩm vị hay không?”
Nhưng Tiết Bảo Thoa lại nhíu mày, nàng nghi ngờ nói: “Bài thơ này là ai làm vậy? Chém gió tứ đại gia tộc Kim Lăng chúng ta khoa trương rồi đó? tuy bốn nhà chúng ta có chút quyền thế ở Kim Lăng, nhưng phóng mắt nhìn toàn bộ Đại Đường cũng không tính là gì. So sánh với những thế gia cự phách như Tô gia, Tống gia, Thôi gia thì càng không bằng, chứ đừng nói là so sánh với những thế gia tu chân, càng không cách nào so sánh.”
“Ta cảm giác người làm bài thơ này như đang thổi phồng tứ đại gia tộc chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận