Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1169 - Nguồn gốc của hệ thống!!

Vì vậy, việc Lý Trường Sinh lén lút tham gia vào Thái Cực Cung, thực ra Lý Nguyên đã sớm biết rõ mồn một rồi.
Hơn nữa, không những Lý Trường Sinh có được hệ thống, Hồng Hoang còn có vài người cũng có được hệ thống.
Ví như một thổ địa nào đó.
Ví như một quan chủ vô danh của đạo quán nào đó.
Ví như một cô gái Mary Sue quanh quẩn với vài vị thế tử nào đó, những người này đều rất có khả năng lại chưa bao giờ chọc đến hắn, cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng, vậy nên Lý Nguyên không quan tâm đến những người có hệ thống này.
Lý Trường Sinh cảm thấy hắn có năng lực nhất, thật ra chỉ riêng Hồng Hoang đã có người còn có năng lực hơn.
Nếu như những người này luôn hành sự khiêm tốn, Lý Nguyên sẽ không làm gì bọn họ.
Chỉ là hắn không ngờ thân thể thái giám của Lý Trường Sinh lại ẩn giấu lòng háo sắc, còn muốn chấm mút cả nha hoàn của hắn.
Thật là thiếu giáo dục mà!
Lý Trường Sinh thấy Thược Dược lấy ra con dao làm bếp vốn cảm thấy rất buồn cười.
Song, chẳng mấy chốc vẻ thoải mái trên mặt hắn biến mất hoàn toàn, trở nên đầy kinh ngạc.
Hắn phát hiện khi Thược Dược vung con dao làm bếp, con dao lại tỏa ra huyền quang Đại Đạo thuần túy, uy áp không hề yếu hơn Hỗn Độn Huyền Vũ Thuẫn của hắn.
Lẽ nào con dao làm bếp này cũng là Hỗn Độn chí bảo hay sao?
Nhưng sao có thể?
Nàng làm sao có được Hỗn Độn chí bảo?
Tuy trong lòng kinh ngạc khó hiểu, nhưng động tác của Lý Trường Sinh không hề ngừng lại.
Hắn vừa huy động huyền quang phòng ngự của Huyền Vũ Thuẫn vừa thi triển Không Gian Chi Thuật, định tránh khỏi Nhuệ Kim Chi Khí của dao làm bếp.
Song, dao làm bếp thông qua vô số không gian, thời gian, chiều hướng khác nhau, cùng lúc phát động công kích mục tiêu.
Lý Trường Sinh hoàn toàn chạy không khỏi, trốn không thoát.
Tuy hắn dùng Không Gian Chi Thuật chạy qua trăm nghìn tỷ không gian nhưng hắn vẫn bị Nhuệ Kim Chi Khí đánh trúng chính xác.
Nhuệ Kim Chi Khí, không gì không phá được.
Huyền Vũ Thuẫn Quang, không gì có thể đâm thủng.
Nhuệ Kim Chi Chí chém vào Huyền Vũ Thuẫn, phút chốc bốc lên một luồng huyền quang cực kỳ chói mắt.
Luồng huyền quang này còn rực rỡ hơn gấp trăm nghìn tỷ lần Vụ nổ lớn.
Nơi bị huyền quang chiếu qua, vô số vũ trụ lập tức hóa thành bụi mịn, sinh mệnh luân hồi tan rã hết thảy, Thời Không Trường Hà tan biến, mấy vị thánh nhân Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh tuy nhìn cảnh tượng này thông qua màn hình những vẫn cảm thấy đau cả mắt, vậy mà lại xuất hiện dấu hiệu tan biến.
Lý Trường Sinh cảm thấy trên người truyền đến mọt lực đẩy cực lớn khiến hắn không tự chủ mà bay về phía sau, nhục thân chấn động đến nổi tâm thần bị sốc, huyết mạch đảo lộn, vô cùng khó chịu.
Nhưng cũng may Huyền Vũ Thuẫn của hắn không bị chém vỡ.
Chút thương tích nhẹ do sóng xung kích tạo thành chỉ cần một ý niệm là có thể khôi phục lại như ban đầu.
“Sao ngươi lại có Hỗn Độn chí bảo?”
Lý Trường Sinh tò mò hỏi Thược Dược.
Nhưng Thược Dược không định trả lời Lý Trường Sinh, nàng thấy dao làm bếp không phá vỡ được phòng ngự của Huyền Vũ Thuẫn, lập tức tiếp tục phát động công kích.
Muốn chém chết tên thái giám khiến nàng ghê tởm này.
Đối diện với công kích điên cuồng của Thược Dược, tuy Lý Trường Sinh có Huyền Vũ Thuẫn bảo vệ quanh người nhưng vẫn thấy có hơi không chống đỡ nổi.
Liên tục bị đánh nằm rạp xuống đất, huyền quang phòng ngự quanh người cũng đang điên cuồng lấp lóe, giống như sắp vỡ vụn vậy.
Đối diện với sự công kích dai dẳng không dứt của Thược Dược, Lý Trường Sinh không khỏi tức giận.
“Tuy ngươi xinh đẹp nhưng nhẫn nại của ta có hạn, đừng tưởng ta không làm gì được ngươi.”
Trong lòng hắn khẽ động, thoáng cái moi từ trong ngực ra một cái hồ lô màu Hỗn Độn.
Hồ lô cao mười hai tấc với bề mặt bảo phủ đầy huyền văn Đại Đạo, tỏa ra khí tức Hỗn Độn cực kỳ đáng sợ.
Hồ lô vừa xuất hiện, trời đất điên đảo, mây đen phủ kín, bầu trời không khỏi ảm đạm đi ba phần, giống như Hồng Mông sắp bị hồ lô hút cạn.
“Đây lại là một Hỗn Độn chí bảo!”
Lão Tử cảm nhận được khí tức hồ lô tỏa ra, hoảng sợ đến nổi suýt chút nhổ trụi cả râu.
“Hắn vậy mà lại có tới hai món Hỗn Độn chí bảo!”
Giọng nói của Tiếp Dẫn đạo nhân trở nên hơi khàn khàn.
“Người này rốt cuộc có nguồn gốc thế nào? Sao lại có nhiều Hỗn Độn chí bảo như vậy?”
Trên mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn tràn đầy nghi hoặc.
Trước đây bọn họ chỉ từng nhìn thấy Hỗn Độn chí bảo ở chỗ Lý Nguyên, lần này là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người khác sở hữu Hỗn Độn chí bảo, hơn nữa còn có hai món.
(Còn về Khai Thiên Phủ, Hỗn Độn Thanh Liên của Bàn Cổ vì bị phân giải nên tất nhiên không tính)
Sự chấn động trong lòng không cần nghĩ cũng biết.
Càng ngày càng tò mò về lai lịch của Lý Trường Sinh……
Lý Trường Sinh lấy hồ lô Vô Tận ra, lập tức mở nắp hồ lô, sau đó hướng miệng hồ lô về phía Thược Dược.
Thược Dược đã có phòng bị ngay tại thời khắc Lý Trường Sinh lấy hồ lô ra.
Nhưng dù vậy nàng vẫn cảm thấy một luồng năng lượng cực lớn lôi kéo nàng từ nhiều góc độ khác nhau, muốn hút nàng vào trong hồ lô.
Thược Dược tuy đã huy động pháp lực toàn thân nhưng dao làm bếp trong tay nàng lại bị hút vào trong hồ lô.
Không những vậy, đến cả thân hình của nàng cũng không ngừng tiến về phía hồ lô, pháp lực trong người nàng cũng mất khống chế đổ về phía hồ lô.
Hồ lô vừa xuất hiện, tình thế hiện tại lập tức đảo ngược.
Lý Trường Sinh lập tức chiếm thế thượng phong.
Lý Trường Sinh nhìn dáng vẻ giãy giụa của Thược Dược, trên mặt không khỏi lộ ra một tia đắc ý.
“Vừa nãy ta chỉ là không nỡ tính toán với một nữ nhân nên mới để ngươi chiếm thế thượng phong, nếu ta nghiêm túc thì ngươi căn bản không có cơ hội ra tay.”
Hắn nhìn Thược Dược, thuyết phục: “Ta không làm khó nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp! Bây giờ nếu ngươi xin lỗi ta, nói mình sai rồi, ta sẽ tha cho ngươi, thế nào?”
Song, Thược Dược sao có thể cúi đầu xin lỗi một người đàn ông?
Huống hồ còn là tên thái giám bán nam bán nữ!
“Nói khoác mà không biết ngượng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận