Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 267 - Cho dù có chết đói thì ta không thèm ăn một miếng thức ăn của hắn! (2)

Hậu Thổ nghe xong lập tức bật cười.
“Hậu Thổ tỷ tỷ cười cái gì?”
Cửu Phượng khó hiểu hỏi.
“Ha ha ha” Hậu Thổ vừa cười vừa giải thích: “Sủi cảo không phải là tiên đan, mà là một loại mỹ thực.”
“Mỹ thực?” Vẻ mặt của Cửu Phượng càng thêm mờ mịt.
“Chỉ là một loại đồ ăn thôi mà cần kích động đến vậy sao?”
Nàng đã có đến vài chục vạn năm không ăn bất cứ thứ gì rồi, không còn cảm giác thèm ăn gì nữa.
Hậu Thổ kích động nói: “Những món ăn mà Lý Nguyên làm không chỉ có là món đơn giản, mà thứ khiến cho người ta lưu luyến quyên lối về lại là những mỹ thực trân quý và lạ mắt. Chỉ cần ăn một lần mỹ thực do hắn làm, đảm bảo ngươi sẽ nhung nhớ hương vị đó suốt đời.”
“Có điều là ta vẫn chưa được ăn sủi cảo, không rõ mùi vị thế nào. Nhưng Nữ Oa đã ăn rồi, nàng nói nó rất ngon, thậm chí còn ngon hơn cả khoai tây chiên, bánh ngọt và lẩu mà ta ăn, ta có hơi nghi ngờ nhưng có thể đó là thật...”
Cửu Phượng thấy Hậu Thổ nói về mỹ thực đến mức say mê và kích động như thế thì không khỏi run rẩy.
Nàng cảm giác, dáng vẻ của Hậu Thổ có hơi không giống trong ấn tượng của nàng lắm.
Trước kia nàng luôn nghĩ Hậu Thổ trầm tĩnh, rất có chủ kiến, sẽ không bị ngoại vật tác động.
Nhưng bây giờ lại giống như cái kẻ tham ăn tục uống, không còn chút tôn nghiêm nào của một Thánh Nhân.
Không phải chỉ là thức ăn thôi sao, đến nỗi phải khoa trương như vậy. Lý Nguyên này... đúng là thần kỳ.
Ta ở Hỗn độn vực ngoại vậy mà hắn cũng có thể tìm thấy.
Càng như thế ta càng muốn đích thân nhìn tận mắt, xem hắn liệu có phải có ba đầu sáu tay không?
Rất nhanh, Cửu Phượng theo sau Hậu Thổ đi đến một ngôi làng nhỏ yên tĩnh ở Nhân giới.
Sau đó bay đến bên ngoài một tòa trang viên.
Từ ngoài trang viên, Cửu Phượng nhìn thấy một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, đang đối đầu với một lão đầu tóc trắng, râu trắng, lông mi trắng qua một cái hàng rào.
Dung nhan của vị nữ tử kia khiến cho Cửu Phượng phải sững sờ.
Nàng chưa bao giờ biết đến trên thế giới này vẫn còn một tuyệt thế giai nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn đến như vậy.
Trước đây nàng vẫn nghĩ, Hậu Thổ và Huyền Minh tỷ tỷ chính là những nữ tử đẹp tuyệt trận rồi, ngay cả Nữ Oa, Hi Hòa không bằng.
Thế nhưng lúc này đây, nàng không thể không thừa nhận, nữ tử này còn xinh đẹp hơn cả Hậu Thổ và Huyền Minh.
Cửu Phượng nhịn xuống cảm giác sửng sốt, vừa nhìn về phía mao lão đầu lông mi trắng.
Lão đầu cũng có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Nhưng trên tay là bộ bát đũa, còn liên tục hít mũi, làm hỏng hình tượng thần tiên của hắn.
Nhìn càng giống một tên ăn xin đầu đường xó chợ.
“Hít hà.”
Dương Mi lão tổ vừa hít lấy hít để, vừa nhảy chân sáo quan sát một lượt trong viện, mặt mũi đầy vẻ bất lực nói với nữ tử:
“Thược Dược cô nương, tại sao ngươi không cho lão hủ đi vào?”
Thược Dược khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên nói: “Bởi vì ngươi đến không đúng lúc.”
Dương Mi lão tổ vội vàng thanh minh: “Nhưng ta thấy lần này Lý lão đệ làm được rất nhiều món, có mấy cái lồng rất to.”
Hắn khoa tay múa chân một chặp: “Ta đi vào một lát thì có làm sao, phải biết rằng, lão hủ còn chưa được nếm thử món sủi cảo này đâu.”
Lại là sủi cảo! Thấy lão đầu này cũng nhắc tới sủi cảo, Cửu Phượng không khỏi càng thêm tò mò.
Rốt cuộc thì cái sủi cảo này là thứ thần kỳ gì, chẳng những Hậu Thổ tỷ tỷ, mà ngay cả lão đầu này cũng phải sổt sắng đến như vậy. Thược Dược làm như không thấy dáng vẻ sốt ruột của Dương Mi lão tổ, nàng nhìn lướt qua Hậu Thổ rồi nói: “Ồ, chủ nhân của mấy cái lồng hấp đến rồi.”
Hậu Thổ nghe thế, khuôn mặt lập tức trở nên sung sướng: “Ha ha, thì ra Lý Nguyên đã biết là ta sẽ đến, cũng đã làm xong món sủi cảo cho ta.”
Hậu Thổ nghĩ đến toàn bộ sủi cảo bên trong đều thuộc về nàng thì ngay lập tức cảm thấy hạnh phúc mĩ mãn.
Lúc này, nàng đã ngửi thấy một mùi hương đặc biệt bay thoang thoảng khắp sân, chỉ thấy miệng lưỡi tiết nước bọt, ngón tay ngọ nguậy.
Nàng đang rất gấp rút muốn thưởng thức hương vị sủi cảo.
Vào lúc nàng đang chuẩn bị đưa Cửu Phượng bay vào, đột nhiên lão đầu với vẻ mặt thiết tha nói với nàng: “Nữ Oa tử, ngươi chia một phần sủi cảo cho lão hủ được không?”
“Không được!”
không cần suy nghĩ Hậu Thổ đã lập tức từ chối.
Lại dám có suy nghĩ đoạt thức ăn từ trong miệng ta, coi chừng ta cho ngươi đầu thai luôn.
“Không phải ngươi không có Tiên thiên linh bảo hay sao? Ta dùng Tiên thiên linh bảo đổi với ngươi được chứ?” Dương Mi lão tổ vội vàng la lên.
Hắn thật sự rất muốn nếm thử hương vị sủi cảo.
Đáng lẽ Hậu Thổ đã bay vào trong sân rồi, nhưng đột nhiên nghe thấy câu nói của Dương Mi lão tổ khiến nàng không khỏi lộ vẻ mặt khó hiểu.
Nàng dừng bước xoay người nhìn lão đầu, âm thầm đánh giá đối phương một chút, cảm giác đối phương không có pháp lực thì phải.
Cửu Phượng lại giống như bị chấn động.
Dùng Tiên thiên linh bảo để đổi lấy một phần thức ăn? Sủi cảo trân quý đến thế sao? Lão đầu này chắc không bị điên chứ, hắn có biết Thiên Thiên linh bảo là vật gì không?
Hậu Thổ ngạc nhiên chất vấn Dương Mi lão tổ: “Tại sao ngươi biết ta không có Tiên thiên linh bảo, còn nữa, vì sao ngươi lại có Tiên thiên linh bảo?”
Nhận thấy đã thành công khơi gợi hứng thú của Hậu Thổ, Dương Mi lão tổ âm thầm mừng rỡ.
Hắn giải thích: “Lần trước, lão hủ đúng lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của ngươi và Lý lão đệ cho nên mới biết ngươi không có Tiên thiên linh bảo. Sao nào, có đổi không?”
Trong thâm tâm Hậu Thổ càng thêm sửng sốt, trước đó nàng không hề phát hiện có người nghe lén.
Lão đầu này có vẻ kỳ lạ.
Đôi mắt nàng khẽ chuyển động, thăm dò lão đầu: “Ngươi biết ta sao?”
Dương Mi lão tổ thuận miệng đáp: “Ngươi không phải là Nữ Oa ở Địa phủ kia sao? Thế rốt cuộc là có muốn đổi hay không, ngươi quyết một câu khẳng định đi.”
Hậu Thổ thấy lão đầu có thể nói ra đúng thân phận của mình thì càng cảm thấy sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận