Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2090 - Mưu kế tường tận!

Vì vậy, chỉ cần có thể khiến Lý Nguyên yêu nàng, Lý Nguyên nhất định sẽ vì nàng trả giá tất cả.
Ngộ nhỡ, Lý Nguyên không thể yêu nàng, vậy nàng cũng sẽ không cần cầm cố thứ gì với tiệm cầm đồ.
Tính thế nào cũng không bị thiệt.
Bàn tính của Tiết Bảo Thoa, có thể nói là đánh vang canh cách.
Tính toán tường tận hết mọi thứ.
Còn như Dịch Chí Bình cười nhạo nàng ngốc, quá dễ bị lừa, chẳng qua là Tiết Bảo Thoa tiên nhập vi chủ, cảm thấy Dịch Chí Bình là một cao nhân thần thông quảng đại, mới bị vài ba câu của Dịch Chí Bình hù dọa.
Dịch Chí Bình thấy dáng vẻ kiên định của Tiết Bảo Thoa, bén cảm thấy cuộc mua bán này thành rồi.
Hắn định liệu trước nói với Tiết Bảo Thoa: “Nếu ngươi nguyện ý cầm cố linh hồn của ngươi, như vậy ta có thể khiến Lý Nguyên này, yêu ngươi.”
Tiết Bảo Thoa: “Nếu ngươi không thể làm được thì sao?”
Dịch Chí Bình tràn đầy tự tin nói: “Không có khả năng làm không được.”
Dịch Chí Bình cũng không phải cuồng vọng tự đại, mà là bởi vì chỉ cần là chuyện có liên quan đến cầm cố, thì hắn có thể mượn năng lực chủ nhân chân chính của tiệm cầm đồ đi hoàn thành một chuyện.
Mà năng lực của chủ nhân tiệm cầm đồ, Dịch Chí Bình tự nhiên tràn đầy tin tưởng.
Vì vậy, muốn làm cho một người, yêu một người khác, đối với Dịch Chí Bình bây giờ mà nói, thực sự không tính là khó khắn.
Cho dù người này, có quan hệ với hoàng thất Đại Đường, cũng không thể ngoại lệ.
Tiết Bảo Thoa truy hỏi: “Lỡ như ngươi không làm được thì sao?”
Dịch Chí Bình lạnh nhạt nói: “Nếu thực sự không làm được, thì huỷ bỏ cuộc cầm cố này là được.”
Ánh mắt Tiết Bảo Thoa xoay động: “Chỉ huỷ bỏ, có phải có chút không quá công bằng với ta không?”
Khoé miệng Dịch Chí Bình lộ ra một chút ý cười hờ hững: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Tiết Bảo Thoa nhìn thẳng vào mắt Dịch Chí Bình, nói: “Nếu như ngươi không cách nào làm được, ta muốn ngươi bồi thường cho ta năm vạn miếng linh thạch hạ phẩm, ngươi dám không?”
Tiết Bảo Thoa đưa ra bồi thường năm vạn miếng linh thạch hạ phẩm, cũng đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.
Quá nhiều, nàng sợ Dịch Chí Bình đau lòng mà nuốt lời.
Quá ít, cũng không có tác dụng gì với nàng.
Năm vạn miếng vừa vặn.
Năm vạn miếng linh thạch hạ phẩm, xem như là một khoản tài phú không lớn không nhỏ, đủ cho một gia đình bình thường, sống sung túc cả đời.
Nếu như không có cách nào khiến Lý Nguyên yêu nàng, nàng cũng có thể làm cho Tiết gia sống sung túc.
Tiết Bảo Thoa, thật sự là tinh thông tính kế.
Dịch Chí Bình ngược lại có phần thưởng thức Tiết Bảo Thoa.
Trước đó, hắn cho rằng đối phương tâm lớn không não, bây giờ xem ra, đối phương vẫn có chút đầu óc, lại biết ra điều kiện với hắn.
Dịch Chí Bình suy nghĩ, tuy rằng, tiệm cầm đồ Số Tám còn chưa từng có tiền lệ phải bồi thường người khác, song, hắn nghĩ tới nhiệm vụ năm nay còn chưa hoàn thành, bức thiết muốn có được linh hồn của Tiết Bảo Thoa, lại thêm hắn tràn đầy tự tin với chính mình.
Vì vậy, hắn sảng khoái gật đầu trả lời: “Được, ta đáp ứng ngươi.”
Thấy mọi thứ đều dựa theo phương hướng mình dự tính phát triển, Tiết Bảo Thoa không khỏi âm thầm vui mừng.
Hiện tại, còn thiếu một bước cuối cùng.
Nghĩ tới đây, nàng lập tức mắt không chớp nhìn Dịch Chí Bình, vẻ mặt trở nên vô cùng bình tĩnh, nói: “Ta có thể dùng linh hồn của ta cầm cố với ngươi, nhưng mà, ta cũng có một điều kiện, đó là ta muốn hai năm sau khi Lý Nguyên chân chính yêu ta, ngươi mới có thể lấy đi linh hồn của ta.”
Hai năm, Lý Nguyên hẳn có thể ngăn cản người này lấy đi linh hồn của ta nhỉ!
Tiết Bảo Thoa thầm nghĩ.
Dịch Chí Bình không cự tuyệt: “Có thể.”
Nói xong, tay hắn vung lên về phía bàn đọc sách, trên bàn đọc sách, tức khắc nhiều ra một tờ giấy tuyên thành ngả vàng và một cây bút lông màu mặc ngọc.
Trên giấy tuyên thành tràn đầy phù văn thần bí, tản ra huyền quang nhạt, tràn ngập một luồng khí tức cổ xưa thần bí, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.
Cây bút lông kia, cũng bất phàm giống vậy.
Dịch Chí Bình dùng bút lông, viết lên giấy tuyên thành.
Một lát sau, hắn đưa giấy tuyên thành viết xong cho Tiết Bảo Thoa, nói: “Ngươi xem khế ước chúng ta lập ra, nếu như không có ý kiến, thì ngươi ký tên chấp thuận, sau khi ký tên, thì vĩnh viễn không thể đổi ý.”
Tiết Bảo Thoa cầm khế ước, cẩn thận kiểm tra.
Nàng phát hiện, khế ước viết rất cặn kẽ, ngay cả chuyện năm vạn miếng linh thạch hạ phẩm cũng ghi vào.
Dịch Chí Bình không hề giở trò.
Tiết Bảo Thoa xem xong, do dự một lát, cuối cùng vẫn cầm bút lông lên, viết tên của mình lên khế ước.
Đồng thời ấn xuống dấu tay của mình.
Trong nháy mắt khi dấu tay được ấn xuống, khế ước thình lình sinh ra một luồng hắc quang thần bí.
Ngay sau đó, khế ước được chia làm hai, một tờ bay đến trước mặt Tiết Bảo Thoa, một tờ thì bay đến trước ngăn kéo nào đó trong một dãy kệ hàng sau lưng Dịch Chí Bình.
Cũng tự động dán lên trên ngăn kéo.
Ngay sau đó, trên ngăn kéo này, lập tức xuất hiện ba chữ, chính là tên của ‘Tiết Bảo Thoa’.
Dịch Chí Bình thấy khế ước đã kết thành, rốt cuộc yên lòng.
Sau khi Tiết Bảo Thoa thu hồi khế ước, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Bảo Thoa hỏi Dịch Chí Bình: “Khi nào thì ngươi có thể khiến Lý Nguyên yêu ta?”
Dịch Chí Bình: “Trong chừng nửa tháng. Phải rồi, Lý Nguyên hiện tại đang ở nơi nào?”
Tiết Bảo Thoa: “Hắn ở thành đông kinh thành, mở một khách điếm, vị trí cụ thể ở đây...”
Tiết Bảo Thoa bèn một năm một mười nói ra vị trí cụ thể của ‘Hữu Gian khách điếm’ cho Dịch Chí Bình.
Dịch Chí Bình gật đầu: “Được, ta đã biết, ngươi cứ trở về chờ tin tức tốt.”
Tiết Bảo Thoa rời khỏi tiệm cầm đồ, nàng nhìn bầu trời sáng tỏ, trên mặt không kiềm được tràn đầy mong chờ.
Ảo tưởng Lý Nguyên sẽ nói gì nghe nấy, quan tâm đầy đủ, dáng vẻ toàn tâm toàn ý với nàng.
Đó đúng là một hình ảnh duy mỹ, đến lúc đó, ta nhất định là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này!
Cùng quý phụ danh viện đỉnh cấp như Hoàng thái hậu, Tô Thiển Ngữ, cùng nhau uống trà chiều, chuyện trò vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận