Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 371 - Bị tát mặt còn phải tỏ ra biết ơn!

“Sư phụ, ngươi thu nhận bọn ta đi.” Giọng nói n Hồng đầy bi thương.
Nhưng mà, Lý Nguyên lại không hề nhìn hai Thái tử này một cái.
Hắn từng nói không thu nhận đồ đệ, đương nhiên sẽ không thu nhận.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi hai Thái tử: “Các ngươi có bằng lòng vào Xiển giáo hay không, nếu như không đồng ý thì thôi.”
Mặc dù n Giao và n Hồng có liên quan đến Phong Thần, nhưng nếu không xem trọng Xiển giáo, Nguyên Thủy Thiên Tôn không muốn thu nhận lắm.
Thái tử thì đã sao?
Không phải ai ai cũng là Lý Nguyên, hắn đều phải bợ đỡ.
n Giao và n Hồng thấy căn bản không thể lay động Lý Nguyên được, nếu như bỏ lỡ Xiển giáo, bọn họ thật sự không biết nên làm thế nào nữa.
Nghĩ đến đây, hai người tức khắc không do dự nữa, lập tức gật đầu với Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Bọn ta bằng lòng bái vào Xiển giáo.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn bình tĩnh gật đầu.
Hắn chắp tay cúi đầu với Lý Nguyên: “Lý đạo hữu, ta cáo từ trước.”
Nhưng Lý Nguyên đã ngồi trên ghế nằm cầm lấy quyển Kim Bình Mai đọc theo kiểu phê phán, căn bản không thèm nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn thêm lần nào nữa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn không tức giận, hắn lập tức dẫn theo Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử còn có n Giao và n Hồng bay về núi Côn Luân.
Trên đường về, Quảng Thành Tử hỏi sư phụ: “Sư phụ, không biết vị Lý Nguyên này rốt cuộc là ai, tại sao thái độ của hắn đối với sư phụ thất lễ như vậy mà sư phụ còn lấy lễ đối đãi?”
Nhưng mà, Nguyên Thủy Thiên Tôn căn bản không trả lời câu hỏi của ái đồ.
Chỉ thấy hắn chắp tay sau lưng, nét mặt âm trầm như nước, cả người tỏa ra khí tức người lạ chớ lại gần, khiến cho Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử đều không dám thở mạnh.
Bọn họ biết, sư phụ đang rất tức giận.
Chỉ là không biết hắn tức giận vì bọn họ, hay là do sự thất lễ của Lý Nguyên.
Nhưng mà dù thế nào hai người không dám hỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn nữa.
Hai người n Giao và n Hồng càng cẩn trọng dè dặt, cúi đầu không lên tiếng.
Đi thẳng về Ngọc Hư cung lại gặp được Nam Cực Tiên Ông.
Nam Cực Tiên Ông nhìn thấy hai gò má của Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử sưng đỏ như muốn nứt ra, máu thịt lẫn lộn, cảm thấy kinh hãi không thôi.
Hắn hành lễ với Nguyên Thủy Thiên Tôn trước, sau đó liền hỏi Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử: “Không phải hai sư đệ đi thu nhận đồ đệ sao? Tại sao lại bị thương?”
Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử được Nam Cực Tiên Ông nhắc nhở, lúc này mới nhớ ra khi nãy căng thẳng quá lại quên chữa lành vết thương trên mặt.
Xích Tinh Tử bất đắc dĩ lắc đầu.
“Một lời khó nói hết.”
Nói rồi hai người chuẩn bị thi pháp chữa trị vết thương trên mặt.
Nhưng mà trong lúc hai người chuẩn bị vận chuyển công pháp, giọng nói lạnh lùng của Nguyên Thủy Thiên Tôn bỗng vang lên: “Trước tiên đừng chữa trị, cứ mang như vậy đi.”
Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử nhìn nhau, mặc dù không hiểu ý của sư phụ nhưng cũng chỉ đành dừng chữa trị.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lại căn dặn Nam Cực Tiên Ông: “Ngươi lập tức thông báo Thập Nhị Kim Tiên đến, ta có chuyện cần căn dặn.”
“Tuân lệnh.” Nam Cực Tiên Ông vội vàng đáp.
Hắn cũng để ý thấy nét mặt của sư phụ không đúng, do đó không dám hỏi nhiều vội vàng gửi tin cho Thập Nhị Kim Tiên.
Núi Càn Nguyên, động Kim Quang.
Thái Ất chân nhân đang tĩnh tọa tu luyện, hắn bỗng cảm nhận được ngọc bài treo bên hông phát ra thanh quang óng ánh, nhanh chóng mở đôi mắt ra.
Hắn đưa ngọc bài chạm lên trán một cái, trong đầu liền hiện ra một dòng tin tức.
“Sư phụ có chuyện bảo ta đến Ngọc Hư cung, không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Hắn xoa khuôn mặt tròn xoe đỏ au của mình, hơi buồn rầu nói: “y, mặt của ta trở thành thế này, gặp sư huynh đệ nên giải thích thế nào đây.”
Nhưng cho dù thế nào hắn cũng phải đến Ngọc Hư cung.
Thái Ất chân nhân rời khỏi động phủ, bay thẳng đến núi Côn Luân.
Đến núi Côn Luân, đúng lúc gặp ba đồng môn Ngọc Đỉnh chân nhân, Câu Lưu Tôn và Phổ Hiền chân nhân.
Câu Lưu Tôn nhìn thấy Thái Ất chân nhân, không khỏi nhíu mày hỏi: “Ngươi là tu sĩ từ đâu đến, tại sao lại đến đạo trường của Xiển giáo bọn ta?”
Biểu cảm của Thái Ất chân nhân trở nên u ám.
Thế mà không nhận ra mình.
Hắn bất đắc dĩ cúi đầu nói: “Các đạo huynh, là ta, Thái Ất chân nhân.”
Xoạch!
Ngọc Đỉnh chân nhân, Câu Lưu Tôn và Phổ Hiền chân nhân nghe thấy giọng nói của Thái Ất chân nhân, chiếc cằm rơi thẳng xuống đất.
Phổ Hiền chân nhân kinh hãi chỉ vào mặt Thái Ất chân nhân nói: “Ngươi, sao ngươi lại trở nên béo như vậy?”
“Ngươi đã ăn cái gì thế?” Ngọc Đỉnh chân nhân kinh ngạc há hốc mồm nói.
“Nếu ngươi không lên tiếng, có đánh chết ta không dám tin ngươi là Thái Ất chân nhân.” Câu Lưu Tôn cảm thán nói.
Nhưng Thái Ất chân nhân cảm thấy xấu hổ khi nói ra chuyện mình bị tát, hắn úp úp mở mở nói: “Cái này, ta cảm thấy dáng vẻ trước đây hơi ốm, cho nên đổi dáng vẻ khác.”
“Nhưng mà nếu ngươi muốn thay đổi hình ảnh thì cũng nên chọn cái nào ưa nhìn chứ, dáng vẻ của ngươi bây giờ...” Ba người nhìn cái đầu nhọn nhọn, khuôn mặt tròn xoe của Thái Ất chân nhân, cảm thấy không đối xứng lắm, không biết phải nói gì.
Không sợ chọc người ta cười chết sao.
Thái Ất chân nhân ngượng ngùng mỉm cười, vội vàng chuyển chủ đề: “Các ngươi có biết sư phụ gọi chúng ta đến làm gì không?”
Ngọc Đỉnh chân nhân lắc đầu nói: “Không biết.”
“Đi rồi biết thôi.” Câu Lưu Tôn nói.
Mấy người bọn họ đến Ngọc Hư cung, nhìn thấy những người khác đều đã có mặt.
Ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn nét mặt vô cảm cũng đã ngồi trên giữa đại điện.
Còn có Vân Trung Tử, Nhiên Đăng đạo nhân, Nam Cực Tiên Ông cung kính đứng hai bên.
Ngọc Đỉnh chân nhân, Câu Lưu Tôn, Phổ Hiền chân nhân nhìn thấy hai người Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử cúi đầu, gương mặt sưng đỏ đứng giữa đại điện, dáng vẻ lại giống với Thái Ất chân nhân mấy phần, bọn họ đều lộ ra nét mặt kinh ngạc.
Sao Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử giống như bị người ta đánh vậy?
Nhưng ai lại dám đánh đệ tử Xiển giáo chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận