Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 910 - Tên trộm thần bí trong khách điếm.

Cho nên hắn cũng không lo chú ý cẩn thận.
Nam tử trung niên đang muốn bay ra Thời Không Trường Hà, ra tay bắt Nữ Bạt.
Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng chuông gió ở cổng vang lên, không khỏi tạm thời ngừng lại.
Hắn trông thấy một nam một nữ trẻ tuổi, mang theo một cái tiểu nữ hài đi vào khách điếm.
Bọn họ là ai?
Triều Ca.
Lý Nguyên nói với Tiểu Tê Tử và Ðát Kỷ: “Trường An xảy ra chút chuyện, ta muốn đi xử lý một chút.”
“Sự tình gì?”
Ðát Kỷ hiếu kỳ nói.
Tiểu Tê Tử cũng nghi ngờ nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên giải thích nói: “Khách điếm có tên trộm.”
“Tên trộm?”
Ðát Kỷ giống như là nghe thấy chuyện đặc biệt không thể tưởng tượng nổi, mặt đầy kinh ngạc,
“Tên trộm nào không có mắt như vậy, cũng dám đến trộm đồ vật của chúng ta?”
Nói, nàng vén tay áo lên, một bộ xã hội đen ngữ khí nói: “Ta muốn đi với ngươi nhìn xem, là ai không biết sống chết ngư thế.”
“Ta cũng muốn trở về.”
Tiểu Tê Tử vội vàng nhấc tay nói.
Lý Nguyên không sao cả. Hắn cũng không thu thập gì, trực tiếp mang theo muội muội và Tiểu Tê Tử rời đi phủ đệ.
Thời gian nháy mắt, ba người liền đến đến bên ngoài khách điếm.
“Đinh reng reng reng...”
Nữ Bạt nghe thấy tiếng chuông gió, còn tưởng rằng là có khách ở trọ, vội vàng đi ra ngoài. Nàng trông thấy ba người Lý Nguyên, Tiểu Tê Tử, Ðát Kỷ, không khỏi hết sức vui mừng.
“Các ngươi trở về.”
“Đúng, rốt cuộc lại trở về.”
Trở lại quen thuộc nhất địa phương, Tiểu Tê Tử cực kỳ vui vẻ.
Khách điếm mặc dù không rộng bằng phòng ở Triều Ca, nhưng lại càng có vẻ ấm áp.
Cũng càng có hương vị của nhà.
Sau khi Ðát Kỷ đi vào khách điếm, liền hét lên: “Nghe nói trong khách điếm có tên trộm, tên trộm ở nơi nào? Tại sao không có thấy?”
Nàng vừa nói, vừa đông nhìn một cái, tây xem một cái trong khách điếm, tìm kiếm lấy tiểu thâu thân ảnh.
Nam tử trung niên nghe thấy Ðát Kỷ, lông mày không khỏi nhăn lại một chút.
Nữ oa này vì cái gì sau khi vào cửa liền trực tiếp hô có trộm?
Nàng làm sao biết ta?
Hai ngày này, hắn đâu có thấy Nữ Bạt nhắc qua việc này với người ngoài?
Tiểu Tê Tử cũng hỏi Nữ Bạt: “Nữ Bạt tỷ tỷ, ngươi trông thấy tên trộm sao?”
Nữ Bạt thấy Ðát Kỷ cùng Tiểu Tê Tử nhắc đến trộm, cực kỳ kinh ngạc: “Làm sao các ngươi biết trong tiệm có trộm?”
“Cha nói cho chúng ta biết.”
Tiểu Tê Tử mở miệng nói.
Nghĩ đến thực lực sâu không lường được của Lý Nguyên.
Nữ Bạt đến không có kinh ngạc như vậy.
Nam tử trung niên lại ngoài ý muốn nhìn Lý Nguyên một chút.
Trước đó, hắn thấy Lý Nguyên bình thường, không có chút tu vi nào, cũng không có quá mức để ý.
Không nghĩ tới, nam tử thường thường không có gì lạ, vậy mà biết trong khách điếm có trộm?
Hắn làm sao biết được?
Trên mặt nam tử trung niên lộ ra một tia tò mò.
“Nữ Bạt tỷ tỷ, trong nhà có thiếu thứ gì hay không?” Tiểu Tê Tử hỏi Nữ Bạt.
Nữ Bạt: “Hai cây ăn quả ở sân sau, còn có hoa tươi, rau quả thiếu đi không ít. Nhưng ta một mực canh giữ ở khách điếm, lại căn bản không có phát hiện một chút tung tích của tên trộm.”
Ðát Kỷ tìm kiếm trong khách điếm, trên mặt có chút thất vọng.
“Tên trộm có thể hay không đi rồi? Trong khách điếm căn bản không có người ngoài.”
Nam tử trung niên nghe vậy, lập tức lộ vẻ khinh miệt.
Không phải hắn khoe khoang nhưng đám người này đời này cũng không thể nào phát hiện được tung tích của hắn.
...
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Tên trộm này vẫn còn ở hậu viện, nhưng mà hắn vô cùng am hiểu thuật ẩn nấp, cho dù là Thánh Nhân không đặc biệt chú ý, cũng không thể phát hiện được dấu vết của hắn.”
Vẻ khinh thường trên mặt nam tử trung niên bỗng nhiên cứng lại, nhìn vẻ mặt của Lý Nguyên, tràn đầy nghi hoặc.
Hắn sao lại biết ta vẫn còn ở hậu viện?
Hơn nữa vậy mà còn biết Thánh Nhân cũng không thể phát hiện ra ta? Kỳ lạ, người này hơi kỳ lạ.
Nam tử trung niên đối với Lý Nguyên, bắt đầu coi trọng.
“Người này vậy mà lại lợi hại như vậy?”
Vẻ mặt Đát Kỷ sửng sốt.
Nữ Bạt cũng hơi kinh ngạc.
Thánh Nhân cũng không dễ dàng phát hiện, đây thật sự là bản lĩnh cao cường khó lường mà.
“Hắn ở đâu, ca ca mau tìm ra hắn đi.”
Đát Kỷ kéo cánh tay ca ca đong đưa nói.
Nàng là càng tò mò thân phận của tên trộm này.
Mà nam tử trung niên, cũng càng hiếu kỳ thân phận của Lý Nguyên.
Tại sao nữ tử Chuẩn Thánh kia, lại để nam tử không chút tu vi kia đi tìm hắn?
Lẽ nào nam tử kia thật ra cũng là tu sĩ, chỉ là đã che giấu tu vi? Nhưng chuyện này sao lại có thể chứ?
Người nào lại có thể ở dưới mí mắt ta che giấu tu vi và khí tức?
Lý Nguyên nhìn thoáng qua nam tử trung niên kia trong hư không, nhàn nhạt nói: “Tự mình tìm đi.”
Nam tử trung niên thấy Lý Nguyên nhìn về hướng nơi hắn đứng, trong lòng không khỏi lộp bộp.
Lẽ nào hắn thật sự phát hiện ra ta? Có thể hay không chỉ là gặp may mà thôi?
Nghĩ đến đây, hắn vẫn như cũ đứng ở trong khe hở dòng sông thời không, không động đậy.
Đát Kỷ và Nữ Bạt nhìn theo ánh mắt của Lý Nguyên.
Cho dù là hư không, hay là trong dòng sông thời gian, các nàng cũng đều không có phát hiện điều bất thường. Tiểu Tê Tử cũng ngẩng đầu nhìn, sau đó chớp chớp mắt: “Hình như chỗ đó có một bóng đen, nhưng mà nhìn không rõ là cái gì.”
Xoạch!
Nam tử trung niên thấy một cô bé không chút tu vi phát hiện ra bóng dáng của hắn, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống rồi.
Hắn lúc này mới phát hiện, tiểu cô nương còn cao chưa đến ba thước này, vậy mà là Cửu Tằng Đồng Khổng.
Ôi mẹ ơi, lẽ nào tiểu cô nương này là Thánh Nhân hay sao? Tu sĩ bình thường sao lại có thể có Cửu Tằng Đồng Khổng chứ?
Nam tử trung niên mặc dù trong lòng kinh sợ không thôi, nhưng mà động tác lại không có chút chần chừ, chỉ thấy cánh sau lưng hơi rung rung một chút, thân hình của hắn liền biến mất tại chỗ không thấy vết tích gì.
Hắn không tin, bây giờ người khác còn có thể phát hiện ra hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận