Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 798 - Về sau người gánh đồ là ngươi, người nấu cơm là ngươi

“Đây là tạ lễ cho thánh tăng và Tôn Đại Thánh, không đủ kính ý, mong hai người vui lòng nhận cho.”
Đường Tăng chần chờ một chút, lập tức chắp tay trước ngực, cảm tạ nói: “Đa tạ Cao Thái Công ưu ái, bần tăng không khách khí.”
Vừa nói, ánh mắt sai khiến Trư Bát Giới.
Trư Bát Giới hiểu nhanh, lập tức vui vẻ lấy bạc ròng và cà sa. Tôn Ngộ Không thấy thế, trên mặt không khỏi lộ ra một chút ngoài ý muốn. Nhóm người Như Lai, Quan âm cũng bất ngờ.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, với tính cách của Đường Tăng, lại nhận lấy ngân lượng Cao Thái Công đưa, chỉ cảm thấy thật không thể tin nổi.
Tôn Ngộ Không tò mò hỏi Đường Tăng: “Trước kia không phải ngươi nói, thân là người xuất gia, không cần vật liên quan thế tục ư, sao hôm nay lại nhận ngân lượng ngân lượng người khác biếu tặng?”
Đường Tăng đáp: “Trước kia không phải ngươi nói hòa thượng khất thực cũng giống những tên ăn mày du thủ rảnh rỗi kia sao? Vì vậy ta quyết định sau này không khất thực, muốn cái gì thì dùng tiền mua. Như vậy dù sao ngươi sẽ không nói hòa thượng chúng ta không màng tới thể diện, không màng sản nghiệp đúng không?”
Như Lai nghe thấy Đường Tăng trả lời, không nhịn được nhíu mày. Hành động lần này của Đường Tăng không phải là thay đổi giáo nghĩa Phật môn sao? Nói nghiêm trọng, đây là hành động khinh phật.
Tôn Ngộ Không vẫn còn ảnh hưởng đối với Đường Tăng! Sắc mặt Như Lai thay đổi có chút khó coi.
Tôn Ngộ Không hỏi ngược lại Đường Tăng: “Ngươi muốn vàng bạc của người khác, và khất thực có gì khác nhau?”
Đường Tăng nói: “Chúng ta giúp Cao Thái Công hóa giải hoang mang, sau đó thu hoạch thù lao, có nhân có quả, cũng không phải là khất thực.”
Trong lòng Tôn Ngộ Không cười nhạt, không nói gì nữa.
“Đi thôi!”
Hắn khiêng Kim Cô bổng trên vai, xoay người đi về tây phương.
“Hí!”
Bởi vì có Trư Bát Giới gánh, rốt cuộc Đường Tăng có thể cưỡi ngựa, vì vậy lập tức thúc ngựa đi theo.
Ánh nắng kéo dài bóng hai người.
Trư Bát Giới chọn hành lễ, chỉ cảm thấy đầu vai sắp gãy. Trong lòng kêu khổ một trận.
Hắn nhìn thấy Đường Tăng đi xa một chút, lập tức hô Cao Thúy Lan đứng ở phía sau cửa: “Nương tử, lúc này ta đi, ta sẽ nhớ ngươi.”
Cao Thúy Lan lập tức xấu hổ đỏ mặt.
Mà người một nhà Cao Thái Công nghe thấy mà sắc mặt u ám. Trư Bát Giới nói với người một nhà Cao Thái Công: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, còn có Đại di, Nhị di, hai dượng, mặc dù hôm nay ta đi làm hòa thượng, chỉ là em vợ, các ngươi vẫn phải chăm sóc tốt giúp ta. Nếu như không lấy được kinh, tương lai hoàn tục, ta vẫn sẽ trở về làm con rể. Nếu như không chăm sóc tốt…”
Nói xong, hắn dùng tay gõ nhẹ con sư tử đá cao lớn bên cạnh, sau đó xách hành lý đuổi theo Đường Tăng và Tôn Ngộ Không.
Sau khi Trư Bát Giới, Đường Tăng biến mất thì con sư tử đá đột nhiên hóa thành bột, nằm rải rác trên mặt đất, sau đó trôi dạt ra bốn phía theo gió.
Cả đám người Cao gia thấy thế thì vừa sợ vừa ngạc nhiên, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Cái này rõ ràng là đang uy hiếp chúng ta!” Cao Thái Công chống gậy trong tay, tức giận gõ xuống mặt đất.
“Còn tưởng rằng hắn thực sự xuất gia không ngờ hắn còn nhớ thương tam muội.” Sắc mặt đại tỷ Cao Hương Lan buồn rầu.
“Xem ra không thể để tam muội tái giá, nếu không chỉ sợ sẽ có tai họa.” Trượng phu của nhị tỷ Cao Ngọc Lan nói.
“...”
Cao Thúy Lan thì ngơ ngác nhìn bóng lưng đi dần xa của Trư Bát Giới, tay cầm khăn tay giơ lên giống như đang vẫy tay với Trư Bát Giới.
Bởi vì Trư Bát Giới gánh vác trọng trách mà Tử Kim Bát Vu lại nằm trong trọng trách, cho nên cảnh hắn uy hiếp Cao Thái Công cũng được phát sóng trực tiếp.
“Không ngờ con trư yêu này rất xấu xa.” Nữ Oa cười nói.
“Nói rõ trư yêu này vô duyên với phật.” Phục Hi mỉm cười nói.
Như Lai vốn không thoải mái với những phát ngôn trước đó của Đường Tăng về hóa duyên, giờ phút này hắn thấy hình vi của Trư Bát Giới thì sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm.
Không do dự gì, hắn trực tiếp đọc Kim Cơ Chú.
“A!”
Trư Bát Giới đang gánh hành lý thì đột nhiên quát to một tiếng, trực tiếp ôm đầu ngã xuống mặt đất.
“Bát Giới, ngươi sao thế?” Đường Tăng vừa bất ngờ vừa lo lắng.
“Đau quá, đau quá, đau quá.”
Trư Bát Giới đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Đường Tăng gấp gáp đến lo lắng hoang mang, vội vàng hỏi Tôn Ngộ Không: “Bát Giới thế này là sao?”
Tôn Ngộ Không nhìn Kim Cô trên đầu Trư Bát Giới, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Đây là Kim Cô này đã liên kết thành một thể với nguyên thần của hắn, ngoại trừ người thi pháp ra, người ngoài không giúp được, nếu như cưỡng ép hỗ trợ thì nói không chừng nguyên thần của hắn sẽ bị ép nổ tung.”
Cũng may, một lát sau, Trư Bát Giới cũng không kêu đau nữa.
Từ Hàng chết tiệt kia, ngươi chờ đất, tương lai lão tử nhất định sẽ báo thù rửa hận.
Trư Bát Giới yếu ớt nằm trên mặt đất, trong lòng nảy sinh ý nghĩ độc ác.
Hắn còn tưởng rằng là Quan âm đang niệm chú.
Xem như Quan âm thay Như Lai đội nồi một lần.
Đang vào lúc Trư Bát Giới thở hổn hển thì một bàn tay đầy lông vươn ra trước mặt hắn.
“Đứng lên đi.”
Trư Bát Giới nắm lấy bàn tay, thân thể lập tức bị đối phương thản nhiên kéo lên.
“Cảm ơn, hầu ca.” Trư Bát Giới nói một tiếng cảm ơn với Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không thấp giọng trêu đùa: “Tiểu tử ngươi được đấy, lại còn dám uy hiếp Cao lão đầu.”
Trư Bát Giới thấy Đường Tăng không nghe thấy thì cũng nhỏ giọng nói: “Nhà vợ mình đương nhiên phải để cho bọn họ nhìn kỹ cho ta.”
Tôn Ngộ Không nói: “Nhưng ta thấy tình cảm của vợ ngươi đối với ngươi có hạn.”
Trư Bát Giới không tán đồng nói.
“Vợ ta vẫn rất tình cảm với ta, vừa rồi trước khi đi, nàng còn tặng ta một đôi giày mới đấy.”
Tôn Ngộ Không nói: “Nếu như nàng có tình cảm với ngươi thì trước đó cũng sẽ không để cho phụ thân nàng tìm thuật sĩ hàng phục ngươi, thấy ngươi làm hòa thượng càng sẽ ngăn cản.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận