Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1185 - Cho dù là Đát Kỷ cũng không bá đạo như ngươi!

Dương Thiền nhắc nhở một câu, lúc này mới bóp pháp quyết, tế xuất một luồng thuật Thủy Long, huyễn hóa ra một con thủy long cắn nuốt về phía An Tiêu Tiêu.
An Tiêu Tiêu nhẹ nhàng múa roi ra tay vung về phía thủy long, thủy long lập tức bị roi xoắn đến chia năm xẻ bảy, hóa thành một luồng linh quang rồi biến mất.
Dương Thiền thấy An Tiêu Tiêu phá hủy thủy long của nàng thoải mái như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Mặc dù nàng không dùng toàn lực, nhưng thủy long này cũng ẩn chứa năm thành pháp lực của nàng.
Cao thủ Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ bình thường đều khó có thể đón nhận, sao người này có thể ứng phó thoải mái như vậy?
Dương Thiền không khỏi cẩn thận đánh giá thực lực của đối phương.
Nhưng điều khiến nàng nghi ngờ là khí tức của An Tiêu Tiêu khi thì hùng hậu như vực sâu, khi thì kéo dài, khi thì hư vô mờ ảo, hoàn toàn không tra được tu vi chân thật của nàng.
Là nàng tu luyện công pháp đặc thù, hay là tu vi của nàng mạnh hơn ta?
Mặc dù Dương Thiền đang dò xét tu vi của An Tiêu Tiêu, nhưng động tác trên tay nàng vẫn không dừng lại.
Trong lòng khẽ động, nàng lập tức tế xuất pháp bảo Bảo Liên Đăng của mình.
Sau đó dẫn ra một luồng Thất Bảo Diệu Viêm cuốn về phía An Tiêu Tiêu.
Thất Bảo Diệu Viêm bao trùm thiên địa, thiêu đốt cổ kim.
Lúc này An Tiêu Tiêu đã bị Diệu Viêm vô biên vô hạn cắn nuốt.
Dương Thiền thấy thế, lo sẽ trực tiếp thiêu chết An Tiêu Tiêu, không khỏi giảm bớt đôi chút uy lực của Thất Bảo Diệu Viêm.
Nhưng ngay lập tức, Dương Thiền hiểu ra bản thân lo lắng dư thừa rồi.
Bởi vì nàng nhìn thấy khoảnh khắc An Tiêu Tiêu bị Thất Bảo Diệu Viêm cắn nuốt, trực tiếp phất tay mở ra một dòng sông thời không ngăn cách Bảo
Diệu Viêm ở ngoài dòng sông thời không.
Có thể mở ra dòng sông thời không, đối phương ít nhất đã đột phá Đại La Kim Tiên!
Dương Thiền khiếp sợ, hai mắt trở nên vô cùng nặng nề.
Nàng không chút do dự, lập tức vận chuyển tất cả pháp lực, toàn lực thúc dục Bảo Liên Đăng.
Ầm!
Bảo Liên Đăng lập tức tỏa sáng rực rỡ, huyền quang rực rỡ chiếu rọi vòm trời.
Vô số hỏa nha, hỏa long, hỏa tiễn từ trên huyền quang bay ra, hư không đều bị bốc hơi đến sụp đổ nứt nẻ, thời gian cũng bị thiêu đến vặn vẹo biến dạng.
Nhưng An Tiêu Tiêu hoàn toàn không xem công kích của Thất Bảo Diệu Viêm ra gì, chỉ thấy cơ thể của nàng xuyên qua vô số hư không giống như U Linh, hỏa diễm xung quanh hoàn toàn không đả thương được nàng chút nào.
“Ngươi là Đại La Kim Tiên?”
Dương Thiền vừa công kích, vừa hỏi An Tiêu Tiêu, Đại La Kim Tiên của hồng hoang trên cơ bản đều là đại năng có danh có họ như Quan âm, Dương Tiễn, Ba Tuần, Na Tra… Nhưng trước giờ Dương Thiền chưa bao giờ nghe qua cái tên An Tiêu Tiêu.
Điều này khiến Dương Thiền không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Chẳng lẽ người này là tu sĩ của thế giới Mãng Hoang?
An Tiêu Tiêu thấy Dương Thiền biết tu vi của nàng thì lập tức đắc ý nói: “Hiện tại ngươi biết ngươi có thể trở thành trưởng lão của Huyền âm phái ta là chuyện vinh hạnh cỡ nào rồi chứ? Ngươi còn không bái kiến chưởng môn ta sao?”
Dương Thiền thản nhiên nói: “Ta không thèm kiểu vinh hạnh này.”
“Hà tất phải cứng mồm? Thực lực của ngươi kém ta quá xa, hoàn toàn không phải là đối thủ của ta. Ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi!”
An Tiêu Tiêu chắp hai tay, vừa xuyên qua Thất Bảo Diệu Viêm một cách tự nhiên, vừa nói với Dương Thiền, có vẻ thoải mái không thôi.
Dương Thiền cũng hiểu, chỉ dựa vào thực lực hiện giờ của nàng quả thật không đối phó được An Tiêu Tiêu. Nhưng nàng vốn không từ bỏ, hơn nữa cũng không phải nàng bó tay không có kế sách với An Tiêu Tiêu…
Mặc dù thực lực của nàng không bằng An Tiêu Tiêu, nhưng nàng còn có pháp bảo!
Dương Thiền tiếp tục khống chế Bảo Liên Đăng phát ra Thất Bảo Diệu Viêm công kích An Tiêu Tiêu.
Cùng lúc này, nàng rút ra một chiếc khăn mây từ trong ngực.
Khăn mây không lớn, trông trắng như tuyết, mềm mại như bông, phía trên còn thêu một đóa lan sống động như thật.
Đó chính là chiếc khăn tay Dương Thiền có được từ chỗ của Lý Nguyên.
Đương nhiên An Tiêu Tiêu cũng chú ý đến động tác của Dương Thiền.
Nàng không khỏi cười nói: “Ngươi đừng không biết lượng sức, không thành Đại La, cuối cùng là con kiến hôi. Bất kỳ pháp bảo gì ở trong tay ngươi đều không bù đắp được chênh lệch cực lớn giữa ta và ngươi đâu!”
Dương Thiền im lặng không nói gì, vận chuyển pháp lực và khăn thêu.
Lập tức, khăn thêu tràn ra mùi hương thơm ngát, trong nháy mắt truyền khắp hư không vô tận.
An Tiêu Tiêu vốn có vẻ mặt không cho là đúng, nhưng nàng lập tức phát hiện dường như bản thân đã bước vào một biển hoa, thể xác và tinh thần đều bị hương thơm thanh nhã như u lan bao bọc, khiến cho nàng hưởng thụ không nói nên lời.
Nàng muốn vĩnh viễn ở lại nơi phồn hoa như gấm này...
An Tiêu Tiêu vừa mới nảy sinh ý niệm này thì lập tức cảm thấy bên hông bị thiêu đốt, giật mình một cái, tỉnh táo lại từ trong ảo cảnh.
Nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy ngọc bội bên hông nàng phát ra luồng ánh sáng vàng kim như mặt trời chói chang.
Cảm giác thiêu đốt vừa rồi chính là ngọc bội phát ra.
An Tiêu Tiêu nhìn khăn mây trong tay Dương Thiền, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.
“Đây là pháp bảo gì, lại có thể khiến cho ta chìm vào ảo cảnh? Nếu không phải ngọc bội Huyền Phượng sư phụ đưa cho ta tự động cảnh cáo thì suýt chút nữa ta đã bị lạc ở trong ảo cảnh rồi.”
Dương Thiền thấy An Tiêu Tiêu chặn được công kích của khăn tay u lan, cũng không khỏi khiếp sợ không thôi.
Phải biết rằng, khăn tay u lan chính là Tiên Thiên linh bảo cực phẩm, ảo cảnh được tạo ra ngay cả Chuẩn Thánh cũng chưa chắc có thể tránh thoát, vậy sao An Tiêu Tiêu có thể lấy lại tinh thần từ trong ảo cảnh của khăn tay U Lan nhanh như vậy?
Dương Thiền nhìn chằm chằm ngọc bội bên hông An Tiêu Tiêu, tràn ngập nghi ngờ.
Nàng hiểu được, sở dĩ An Tiêu Tiêu có thể thoát khỏi ảo cảnh của khăn tay U Lan là bởi vì ngọc bội này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận