Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2083 - Tiệm cầm đồ Số Tám!

Trước kia, nàng là tiểu thư đài các chỉ tay năm ngón, người khác chỉ dám đứng nhìn từ xa, đã bao giờ bị chỉ trích xoi mói như thế này?
Tiết Bàn là kiểu người có tính cách ngu ngốc, hắn không hề cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn hùng hổ cãi nhau với tiểu nhị của khách điếm.
“... Đều là một đám mắt chó coi thường người khác, chi phí mà Tiết đại gia thưởng cho tiền trà nước trước đây cũng thừa sức mua lại khách điếm của các ngươi. Hôm nay thời vận của Tiết đại gia không được như ý, gặp chút xui xẻo mà lũ mắt chó các ngươi đã dám coi thường rồi, đúng là thứ không ra gì. Chờ tương lai lão tử làm ăn phát đạt trở lại , cần phải thưởng cho lũ các ngươi mấy cái tát.”
Hắn nhìn những người còn đang bàn tán ở xung quanh thì không khỏi cảm thấy tức giận, gào lên: “Nhìn cái gì, lão tử nói cho các ngươi biết, lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa, cho dù lão tử tạm thời xuống dốc, nhưng không tới lượt lũ các ngươi được phép nghị luận.”
Những người xung quanh đương nhiên sẽ không nể mặt Tiết Bàn, chỉ tranh thủ châm chọc: “Không ngờ lúc này đã bị rớt đài rồi mà cái tên phá gia cho tử này vẫn có thể phách lối như trước.”
“Hừ, cứ để cho hắn chịu thêm chút thiệt thòi nữa, lúc đấy để xem hắn còn phách lối được nữa không.”
“Lại còn Tiết đại gia, hắn phải là Tiết Bàn Tử mới đúng, béo như lợn ấy.”
“Ha ha, Tiết tiểu thư này có vẻ lớn lên rất xinh đẹp đấy, nếu chịu làm phu nhân của ta, ta có thể nuôi cả nhà các ngươi.”
“...”
Tiết Bảo Thoa nghe những lời trêu ghẹo vang lên ở xung quanh thì vừa xấu hổ vừa túng quẫn.
Tiết Bàn nghe được, không nhịn nổi định lao ra đánh cho mấy tên dám trêu chọc muội muội.
“Một đám ngu ngốc, là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga à.”
Tuy tu vi của hắn không cao, nhưng vẫn thừa sức dạy dỗ mây tên không biết điều này.
Chỉ là, Tiết phu nhân và Tiết Bảo Thoa thấy thế thì vội vàng cản Tiết Bàn lại.
“Phan nhi, đừng xúc động, làm thế là phạm pháp đấy.”
“Đang ở trong tình thế này rồi, ngươi đừng hành động lỗ mãng nữa. Trước mắt chúng ta cứ rời khỏi nơi này đã.”
Đánh người thì dễ, tu vi của Tiết Bảo Thoa cũng thừa năng lực để dạy dỗ mấy tên lưu manh kia, nhưng lại không thể giải quyết được hậu quả.
Dẫu sao, Tiết gia của ngày hôm nay đã không còn quyền thế như trước, nếu như đánh nhau ở ngoài đường, nhất định sẽ bị pháp luật can thiệp.
Đến lúc đó thì không khác gì đã nghèo còn mắc cái eo.
Tiết Bàn bị mẫu thân và muội muội lôi kéo ra khỏi đám người.
Tiết Bàn vừa đi vừa nói kháy.
Qua một lúc lâu mới lại yên tĩnh lại.
Ba người đi lung tung trên đường một lúc, Tiết phu nhân lo lắng hỏi: “Hôm nay phủ đệ của chúng ta đã bị quan phủ niêm phong, tiền tài cũng bị cưỡng chế nộp phạt rồi, bạc có trên người cũng để thanh toán tiền phòng hết, sau này phải làm thế nào đây?”
Tuy Tiết Bảo Thoa là người thông tuệ, nhưng lần đầu gặp phải tình huống như thế này cũng cảm thấy hết sức bối rối, thế nên chẳng thể trả lời mẫu thân.
Tiết Bàn sờ soạng túi áo của mình một hồi cũng không tìm được vật gì đáng giá.
Hắn ủ rũ nói: “Mẹ nó, tại sao trên người lại không có thứ gì đáng giá vậy? Sớm biết có ngày gặp tai họa thì đã mang theo chút ngọc bội, mã não, đai lưng vàng trên người rồi.”
Tiết Bảo Thoa và Tiết phu nhân nghe thế thì cảm thấy hối hận theo.
Lúc trước các nàng đã cảm thấy có điều xui rủi, để tỏ ra khiêm tốn nên đã tháo hết những trang sức đáng giá xuống.
Không ngờ được, những món trang sức này bây giờ đã bị niêm phong hết rồi.
Biết vậy đã sớm đeo lên người.
Bởi vì, khi Tiết gia bị niêm phong, quan phủ không có niêm phong những vật phẩm trên người bọn họ.
Tiết Bàn suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn nghĩ ra một ý, nhanh chóng nói với mẫu thân và muội muội: “Tính qua tính lại thì chỉ có quần áo trên người chúng ta là đáng giá thôi, trước mắt cứ mang quần áo của ta đến hiệu cầm đồ đã, có tiền tìm chỗ trú rồi tính tiếp.”
Tiết phu nhân gật đầu đáp: “Lúc này cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Tiết Bàn quan sát bốn phía, chuẩn bị đến tiệm cầm đồ.
Hắn không ngờ, cách đó không xa đúng lúc có một cửa tiệm.
“Tiệm cầm đồ Số Tám sao? Cái tên này có phải tầm thường quá không vậy?”
Tuy lẩm bẩm thế, nhưng Tiết Bàn vẫn đi đến tiệm cầm đồ này.
Tiết Bảo Thoa có lòng tự trọng rất cao, hơi ngượng ngùng khi đi vào hiệu cầm đồ, cảm thấy mất mặt, vì vậy nàng nói với ca ca: “Ca, ta ở bên ngoài cùng với mẫu thân, một mình ngươi đi vào đi.”
Tiết Bàn không suy nghĩ nhiều, hắn gật đầu nói: “Được rồi, các ngươi chờ ta bên ngoài này.”
Sau khi đi vào hiệu cầm đồ, Tiết Bàn chợt cảm thấy hơi lạnh gáy. Chỉ cảm thấy khí tức trong này có hơi âm u.
Còn có, bố cục của hiệu cầm đồ này không giống các hiệu cầm đồ khác cho lắm.
Các hiệu cầm đồ khác, sau khi vào cửa có thể thấy một quầy hàng thật cao, dùng lan can sắt đóng chặt, trông như rất sợ người khác đánh cướp.
Mà ở hiệu cầm đồ này lại nhìn giống như thư phòng.
Tiết Bàn cũng không có thấy quầy hàng đâu.
Hắn không khỏi có hơi hoài nghi, không phải là mình đi lộn chỗ rồi đó chứ?
Ngay khi Tiết Bàn quan sát hiệu cầm đồ này, chỉ thấy một nam tử mặc áo xám vẻ mặt cứng ngắc đi ra từ trong phòng.
Nam tử này áo xám tầm ba bốn mươi tuổi, hai mắt vô thần, vẻ mặt dại ra, dáng dấp đi bộ vô cùng cứng ngắc, cảm giác giống như một pho tượng gỗ.
Tiết Bàn thấy thế, không khỏi âm thầm sợ hãi.
Chỉ cảm thấy hiệu cầm đồ này, cũng thật kỳ quái.
Nhưng mà, tuy trong lòng nghi ngờ nhưng Tiết Bàn cũng không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn nhanh chóng đưa y phục trên người cho hiệu cầm đồ này rồi rời đi.
Vì vậy, hắn vội vàng hỏi nam tử áo xám kia: “Nơi này của các ngươi là hiệu cầm đồ phải không? Ta muốn cầm cố vài thứ.”
Nam tử áo xám trả lời: “Khách nhân xin chờ một lát, chưởng quỹ lập tức tới ngay.”
Chỉ là, giọng nói của hắn cũng giống như mặt của hắn, đều rất cứng ngắc, không có chút cảm tình nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận