Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1231 - Thân phận tu sĩ bị lộ rồi!

Chỉ thấy dây leo lượn lờ xung quanh đột nhiên tự bạo, vô số huyết sương tràn ngập ra ngoài từ bên trong.
Rất nhanh, toàn bộ bầu trời xung quanh chùa Lan Nhược đều bị huyết sương bao phủ.
Những huyết sương này tản ra mùi tanh hôi cực kỳ, Ninh Thái Thần ngửi thấy mùi tanh này thì lập tức ngồi xổm trên mặt đất nôn mửa không ngừng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như muốn phun ra ngoài.
Cho dù là Nhiếp Tiểu Thiến, cũng cảm thấy choáng váng.
Vốn nàng đang kéo Lý Nguyên chạy tới dưới chân núi, kết quả huyết sương nổi lên, nàng chỉ cảm thấy lòng bàn chân mềm nhũn, lập tức lảo đảo, muốn lăn xuống bậc thang đá.
Cũng may, nàng đang kéo Lý Nguyên nên Lý Nguyên cũng đúng lúc kéo Nhiếp Tiểu Thiến, giúp Nhiếp Tiểu Thiến ổn định cơ thể.
Nhiếp Tiểu Thiến dựa vào vai Lý Nguyên, sắc mặt lo lắng nói: “Đây là Phệ Hồn Huyết Chướng của lão lão, có thể ăn mòn tinh huyết và ba hồn bảy vía. Nếu như chúng ta không kịp thời chạy đi thì không bao lâu nữa tinh huyết và ba hồn bảy vía sẽ bị huyết chướng ăn mòn.”
Đột nhiên, nàng im lặng không nói gì, vẻ mặt kinh ngạc nhìn lấy Lý Nguyên.
Nàng phát hiện hình như Lý Nguyên hoàn toàn không bị Phệ Hồn Huyết Chướng ảnh hưởng, vẫn khí định thần nhàn, hơn nữa còn có thể đỡ nàng.
“Sao ngươi không bị Phệ Hồn Huyết Chướng ảnh hưởng?”
Nàng kỳ lạ hỏi Lý Nguyên.
Rồi lại nhìn Ninh Thái Thần đang nôn ọe, cũng là người phàm nhưng khác biệt quá lớn rồi.
Lý Nguyên nhún vai, bình tĩnh nói: “Chút pháp thuật nhỏ này tất nhiên không đả thương ta được.”
“Đây chính là thần thông độc môn của lão lão, sao có thể tính là pháp thuật nhỏ chứ? Hơn nữa, chẳng phải ngươi là người phàm sao? Cho dù pháp thuật có nhỏ đi chăng nữa, ngươi cũng không thể không có phản ứng?”
Lý Nguyên: “Ai nói là ta người phàm?”
Lúc nói chuyện, Lý Nguyên vỗ vỗ bả vai của Nhiếp Tiểu Thiến, sau đó hắn buông nàng ra, đi tới bên cạnh Ninh Thái Thần, lại vỗ vỗ bả vai của Ninh Thái Thần.
Ninh Thái Thần không còn nôn nữa.
“Phù!”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cảm khái nói: “Rốt cục cũng không khó chịu nữa, vừa rồi ta cảm thấy hồn phách như đều nôn ra.”
Nhiếp Tiểu Thiến vẫn đang tiêu hóa chuyện Lý Nguyên nói mình không phải là người phàm, nàng kinh ngạc nói: “Cái gì, ngươi không phải là người phàm? Lẽ nào ngươi cũng là tu sĩ? Chậc…”
Đột nhiên nàng phát hiện ra cái gì đó, kỳ lạ đánh giá cơ thể của mình.
“Sao ta khôi phục lại sức lực rồi? Cũng không cảm thấy ghê tởm khó chịu nữa?”
Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Phệ Hồn Huyết Chướng xung quanh cũng không biến mất mà?”
Ninh Thái Thần xen vào nói:
“Lý huynh vỗ vỗ bả vai ta, ta cũng không khó chịu nữa.”
Nhiếp Tiểu Thiến nghe vậy thì lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Lý Nguyên: “Lẽ nào ngươi thật sự là tu sĩ? Là ngươi giải bỏ ảnh hưởng của Phệ Hồn Huyết Chướng cho bọn ta?”
Ninh Thái Thần nghe vậy, cũng kinh ngạc nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu nói: “Đúng vậy, nơi này cũng không còn ai khác.”
Nhiếp Tiểu Thiến thấy Lý Nguyên thừa nhận thì càng khiếp sợ.
Chỉ cảm thấy trong lòng có mấy chữ “Đù mé” lướt qua, cũng không biết nên nói gì mới ổn, nàng luôn cho rằng Lý Nguyên là người phàm không hề có tu vi, nhưng không ngờ hắn lại là tu sĩ.
Khó trách tối hôm qua hắn gặp ta lại bình tĩnh, không chút kinh ngạc và sợ hãi, thì ra là hắn có pháp thuật.
Hơn nữa, vỗ vỗ bả vai đã giải bỏ ảnh hưởng của Phệ Hồn Huyết Chướng, đây là pháp thuật gì? Chưa từng nghe qua!
Không biết tu vi của hắn cao bao nhiêu?
Ninh Thái Thần cũng hơi mơ màng.
Lý huynh lại có pháp thuật?
Nói như vậy, thì cảm giác mà lúc trước hắn nói vốn không phải là đoán mò, mà là cảm ứng thiên nhân của tu sĩ?
Nhiếp Tiểu Thiến lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, nàng tò mò hỏi Lý Nguyên: “Nếu ngươi là tu sĩ, vậy tại sao ta không cảm nhận được bất kỳ pháp lực nào ở trên người ngươi? Tu vi của ngươi cao bao nhiêu?”
Lý Nguyên: “Tu vi cao bao nhiêu khó nói, nhưng từ trước đến nay ta vẫn chưa gặp được người có tu vi vượt qua ta.”
Nhiếp Tiểu Thiến nghe vậy thì lập tức trợn trắng mắt:
“Đừng khoác lác nữa có được không? Cho dù là những đại năng tu luyện thành tiên đó cũng không dám nói lời này, không lẽ ngươi đã đột phá Tiên ban, xếp hạng Đại La?”
Đối với Nhiếp Tiểu Thiến, có thể tu luyện tới Địa Tiên cũng đã xem là không dễ dàng, vô cùng khó khăn.
Ví dụ như hai người Yến Xích Hà, lão lão dừng lại ở cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, không cách nào đột phá.
Còn về Đại La, đó là trong truyền thuyết, là tồn tại danh chấn Hồng Hoang, người thường nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đương nhiên nàng sẽ không cho rằng Lý Nguyên là Đại La trong truyền thuyết.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Đại La cũng chỉ như vậy, chỉ là nhập môn mà thôi.”
Nhiếp Tiểu Thiến co giật khóe miệng, chỉ cảm thấy Lý Nguyên càng nói càng thái quá!
“Không lẽ ngươi nói ngươi lợi hại hơn Đại La?”
Nàng nói đùa.
Lý Nguyên gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Nhiếp Tiểu Thiến bất đắc dĩ vỗ trán mình, cũng không biết nên nói cái gì mới ổn. Lợi hại hơn Đại La, chẳng lẽ là Chuẩn Thánh, Thánh Nhân?
Hây, khoác lác ngày càng lớn rồi đó.
Nhiếp Tiểu Thiến nói: “Nếu ngươi lợi hại như vậy thì vừa rồi chúng ta còn chạy làm gì? Sao ngươi không trực tiếp giết lão lão?”
Chỉ thấy giờ phút này Yến Xích Hà đang đánh khó phân thắng bại với một lão lão lưng gù trên bầu trời.
Lão lão đó tuổi già sức yếu, mặc áo bào đỏ, tay cầm cây trượng hình đầu lâu, quanh thân quanh quẩn khí đen vô biên, trông rất tà ác…
Trong khí đen ẩn giấu vô số dạ xoa lệ quỷ, những dạ xoa lệ quỷ này vây quanh Yến Xích Hà cắn xé.
Yến Xích Hà vốn đang đánh với lão lão không rảnh quan tâm đến việc khác, lại bị những dạ xoa lệ quỷ này vây công, xung quanh còn có Phệ Hồn Huyết Chướng ảnh hưởng đến hồn phách của hắn, trông cực kỳ nguy hiểm.
Lý Nguyên nghe thấy Nhiếp Tiểu Thiến hỏi hắn tại sao lại không ra tay thì bình tĩnh nói: “Yến Xích Hà có thể đối phó với tiểu yêu này, không cần ta ra tay.”
Nhiếp Tiểu Thiến liếc Lý Nguyên một cái: “Ngươi cứ khoác lác đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận