Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1315 - Trẫm cười ngươi nói mà không biết ngượng mồm, đồ mặt dày

Chúc Giang Ca cười lạnh nói: “Xương ta thẳng, sẽ không quỳ.”
Tiểu Tê Tử duỗi ngón tay, khẽ chỉ về phía Chúc Giang Ca.
Trong lòng Lý Nguyên khẽ động.
Lập tức làm phép khống chế hai chân Chúc Giang Ca hai chân quỳ xuống mặt đất.
Mặc dù hiện giờ Chúc Giang Ca đã bị phong ấn toàn bộ pháp lực, nhưng với thân xác Đại Đạo của hắn, nếu Lý Nguyên không ra tay thì Tiểu Tê Tử quả thực không có cách bắt Chúc Giang Ca quỳ xuống.
Chúc Giang Ca chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, nhất thời không tự chủ được mà quỳ gối trước mặt Tiểu Tê Tử.
Điều này làm cho Chúc Giang Ca vừa sợ vừa giận, sắc mặt căng thẳng đến mức đỏ bừng.
Bản thân mình đường đường Đại Đạo, tại sao có thể quỳ xuống trước kẻ khác!
Thực sự vô cùng nhục nhã!
Hơn nữa, hắn biết lúc này đại năng của Hồng Hoang đều đang chăm chăm quan sát nơi đây.
Việc này càng khiến hắn không thể chịu đựng nổi!
Nhưng hắn lại không tài nào phản kháng được.
Nó khiến nội tâm Chúc Giang Ca dằn vặt cực độ.
Hắn không nghĩ ra rốt cuộc Tiểu Tê Tử là đã làm thế nào?
Chẳng lẽ tu vi Đại Đạo của ta là giả sao?
Cổ của Chúc Giang Ca gân lên đỏ bừng, gầm lên với Tiểu Tê Tử: “Tại sao ngươi có thể ép ta quỳ xuống? Hãy nghĩ tới chuyện ta trấn áp phong ấn Tuyệt Địa mười vạn năm, vì Hồng Hoang mà ngăn chặn biết bao nhiêu kiếp nạn, kẻ nào lại bắt ta quỳ xuống!”
“Ha ha.”
Nghe thấy Chúc Giang Ca nói hắn đã trấn áp Tuyệt Địa mười vạn năm, tự dát vàng lên mặt, nàng không khỏi bật cười.
Trong tiếng cười để lộ vẻ cực kì khinh miệt.
“Ngươi cười cái gì?”
Chúc Giang Ca bực tức hỏi.
Tiểu Tê Tử: “Trẫm cười ngươi nói mà không biết ngượng mồm, thứ mặt dày. Phong ấn Tuyệt Địa chính là do ngươi phá hỏng, khiến mấy trăm vạn sinh linh tử vong, nhưng ngươi vẫn nói là ngăn chặn kiếp nạn cho Hồng Hoang, ngươi còn có mặt mũi nói vậy…”
Chúc Giang Ca lập tức biến sắc, hắn không ngờ rằng Tiểu Tê Tử thậm chí còn biết đến việc hắn cố ý phá hoại phong ấn Tuyệt Địa.
Hắn cảm thấy khi đối diện với Tiểu Tê Tử, hắn hoàn toàn không có bí mật gì, rốt cuộc tại sao nàng biết chúng?
Rốt cuộc hệ thống của nàng là gì?
Dù vậy, Chúc Giang Ca cũng sẽ không thừa nhận tất cả, hắn vội chối: “Ngươi đừng ăn nói lung tung, ta làm sao có thể sao cố ý phá hỏng Tuyệt Địa phong ấn. Nếu như ta muốn phá thì phá từ lâu rồi, chẳng ở lại miếu thổ địa trấn áp Tuyệt Địa mười vạn năm đâu.”
Tiểu Tê Tử lạnh nhạt đáp: “Ngươi vẫn cần nhờ vào việc trấn áp Tuyệt Địa để tăng cường tu vi, trước khi tuy luyện thành Đại Đạo, sao ngươi có thể phá hoại phong ấn Tuyệt Địa được?”
Đùng!
Chúc Giang Ca chỉ cảm thấy có một tiếng sét rền vang trong đầu mình, ghế gớm đến mức hắn không biết phải làm sao. Hắn không ngờ Tiểu Tê Tử thậm chí còn biết cả việc hắn phong ấn Tuyệt Địa nhằm tăng cường sức mạnh.
Khiếp đảm.
Nỗi sợ khôn cùng lấp kín cơ thể hắn.
Hắn có cảm giác hình như mọi thứ về hắn trong mười vạn năm qua đều bị người nào đó giám sát vậy.
“Ngươi, tại sao ngươi biết được mọi chuyện?”
Giọng Chúc Giang Ca tràn đầy nỗi khiếp sợ.
Hắn không phủ nhận nữa. Bởi đã đến nước này, tiếp tục phủ nhận cũng chỉ là lừa mình dối người, chỉ càng bị chê cười thêm.
Tiểu Tê Tử: “Đương nhiên là biết thông qua bàn tay vàng.”
“Cha ngươi?”
Chúc Giang Ca tỏ vẻ kinh ngạc.
Cái tên Lý Nhị kia thật sự lợi hại vậy sao?
Nhưng Tiểu Tê Tử đã không muốn nhiều lời với Chúc Giang Ca.
Nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi nói với Chúc Giang Ca: “Ngươi cố ý phá huỷ phong ấn Tuyệt Địa, khiến Hồng Hoang bị tổn hại, dẫn đến sinh linh đồ thán. Ta phạt ngươi về sau trấn áp phong ấn Tuyệt Địa trọn đời, không thể rời khỏi miếu thổ địa dù chỉ một bước.”
Nói xong, nàng duỗi ngón tay chỉ về phía một đỉnh núi hoang bên ngoài Giang thành.
Đương nhiên là Lý Nguyên hiểu ý định của con gái.
Hắn chỉ động suy nghĩ một chút, trên ngọn núi hoang được Tiểu Tê Tử chỉ tay vào lập tức có thêm một gian nhà đá nhỏ sơ sài.
Tiểu Tê Tử đặt phong ấn thế giới Tuyệt Địa lên giấy Tuyên Thành, treo bên trên vách tường nhà đá, sau
Cơ thể Chúc Giang Ca lập tức bay về phía nhà đá một cách mất kiểm soát, đến trưnhưnhớc bức tường treo giấy Tuyên Thành, sau đó biến thành một pho tượng được tạc bằng đất sét.
Cuối cùng hắn cũng đã hoá thành Thổ Địa Công thực thụ, trọn đời trấn áp phong ấn Tuyệt Địa.
Chúc Giang Ca cảm thấy bản thân bị biến hoá, trong lòng vô cùng bất mãn.
Hắn vốn cho rằng lần này mình xuất thế sẽ nổi tiếng tức thì, nhận được sự kính ngưỡng từ chúng sinh, nhưng ai ngờ lại ngu ngu ngơ ngơ b một Chuẩn Thánh biến thành một pho tượng đất nung.
Lại còn phải trấn áp phong ấn Tuyệt Địa cả đời.
Vì sao lại ra nông nỗi này?
Cha của Tiểu Tê Tử đúng là Lý Nhị ư?
Cái người “cha” chưa từng gặp mặt rốt cuộc có sức mạnh nhường nào?
Tại sao chẳng cần lộ diện cũng có thể vần vò ta như cục đất nặn?
Thấy phụ thân hợp tác với mình, Tiểu Tê Tử không khỏi hứng chí vô cùng.
Nàng cảm thấy phụ thân thật hiểu lòng mình.
Tuy vậy, trên mặt nàng không tỏ vẻ gì, chỉ bình tĩnh quay sang phân phó đám mười hai Tổ Vu, Đế Tuấn, Đông Hoàng, Thái Nhất vẫn đang nhìn ngẩn ngơ: “Giết hết hung thú ở Tuyệt Địa, sau đó khôi phục Tiên Đường về trước lúc bị phá huỷ.”
Mười hai Tổ Vu định thần lại, vội vàng đáp: “Vâng.”
Ngữ khí cung kính hơn trước nhiều.
Bọn họ thầm hiểu tất cả chuyện này đều là do Lý Nguyên tạo thành.
Chỉ là tuy họ biết Lý Nguyên vô cùng lợi hại, sâu không lường được, vả lại cũng từng đoán Lý Nguyên là Đại Đạo.
Nhưng họ hoàn toàn không nghĩ tới việc Lý Nguyên có thể đối phó với một Đại Đạo dễ dàng, đơn giản đến vậy.
Điều này chứng tỏ Lý Nguyên vượt xa Đại Đạo.
Nếu đã vậy, mười hai Tổ Vu, Đế Tuấn, Thái Nhất sao có thể không kinh ngạc?
Sao dám không cung kính?
Không chỉ đám mười hai Tổ Vu ngạc nhiên, bọn Thiên Đình Ngọc Đế, Dao Trì, Hạo Thiên,... vốn biết thân phận của Lý Nguyên cũng vẫn thấy bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận