Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1769 - Chẳng lẽ là người chim?

Triệu Tri Dịch nghi ngờ nói: “Nhưng ta thấy tu vi của hắn cũng không cao mấy? Chỉ Địa Tiên sơ kỳ, sao có thể suy đoán vận mệnh?”
Quách Tĩnh nói: “Địa Tiên sơ kỳ cũng không tính là thấp đúng không?”
Dương Chí gật đầu đồng ý.
Hắn và Quách Tĩnh đều chưa tới Địa Tiên kỳ đó.
Triệu Tri Dịch thản nhiên nói: “Dù sao thì với tu vi này, muốn suy đoán vận mệnh luân hồi thì quá sức.”
Lúc nói chuyện, Triệu Tri Dịch đã đi đến bên cửa sổ.
Ánh mắt hắn thoáng cái bị cây xoài bên cửa sổ hấp dẫn sự chú ý.
Chỉ thấy cây xoài này sừng sững bên cửa sổ, trên cây xoài có nhiều trái tản ra mùi thơm ngào ngạt.
Xoài đã chuyển sang màu vàng óng ánh, phần đầu còn mang theo chút hồng, trông rất mê người.
Đây là lần đầu tiên Triệu Tri Dịch nhìn thấy quả xoài đẹp như thế, hơn nữa đã lâu hắn chưa ăn xoài, bởi vậy không khỏi gợi lên cảm giác thèm thuồng.
Hắn lập tức đưa tay ra, chuẩn bị hái một quả xoài nếm thử.
Chỉ là, tay hắn vẫn chưa tiếp xúc với xoài, chợt nghe thấy một giọng nói bén nhọn vang lên: “Tiểu tử, đừng hái lung tung, đây là thứ đạo gia trông coi đó.”
Triệu Tri Dịch nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy một con chim lông vũ trắng có đuôi dài bay tới trên một cây vải thiều trong viện, đáp xuống cây xoài.
Mà âm thanh bén nhọn đó được phát ra từ trong miệng của chú chim này.
Triệu Tri Dịch nhìn con chim thiên đường đuôi phướn, không khỏi bất ngờ.
“Con chim ngươi còn biết mở miệng nói chuyện sao?”
Hắn hỏi chim thiên đường đuôi phướn.
Quách Tĩnh ở bên cạnh cũng tràn ngập bất ngờ.
Mấy ngày ở khách điếm, đương nhiên hắn cũng nhìn thấy con chim thiên đường đuôi phướn này.
Chỉ là, hắn vẫn không biết con chim thiên đường đuôi phướn này còn có thể mở miệng phun tiếng người, chim thiên đường đuôi phướn trợn mắt Triệu Tri Dịch: “Thật mới mẻ, lẽ nào chim thì không biết nói chuyện sao? Còn nữa, đạo gia ta không phải là chim.”
“Ngươi không phải là chim, vậy ngươi là gì? Chẳng lẽ là người chim? Ha ha.” Nói đến đây, Triệu Tri Dịch không khỏi nở nụ cười vì sự hài hước của mình.
Mặc dù biểu cảm của chim thiên đường đuôi phướn không phong phú như con người, nhưng từ ánh mắt lạnh băng của nó có thể thấy được nó rất bất mãn.
“Tiểu tử, đừng tưởng bản thân có chút tu vi thì có thể hống hách trước mặt Văn đạo gia, chút tu vi này của ngươi vẫn chưa là gì trước mặt Văn đạo gia đâu.”
Bị một con chim nhỏ khinh bỉ, Triệu Tri Dịch cũng hơi khó chịu, hắn khinh thường hỏi con chim thiên đường đuôi phướn: “Ngươi nói năng ngạo mạn như vậy, ngươi biết tu vi của ta là gì sao?”
Chim thiên đường đuôi phướn thản nhiên nói: “Chỉ là Chuẩn Thánh đại viên mãn thôi, cũng không có gì đặc biệt.”
“Phịch phịch!”
Đột nhiên, chỉ nghe thấy hai âm thanh chạm đất vang lên.
Hai chân Quách Tĩnh cùng với Dương Chí ở bên cạnh mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Vẻ mặt của hai người tràn đầy khiếp sợ, khóe miệng co giật mãnh liệt, vô cùng khó tin nhìn Triệu Tri Dịch, như thể bọn họ vừa mới quen biết người này.
Bọn họ không thể tin được, người vừa nói cười với họ trước mặt vậy mà thật sự là một Chuẩn Thánh siêu thoát vận mệnh luân hồi trong truyền thuyết.
Cái này cũng quá điên rồ rồi đi!
Con chim thiên đường đuôi phướn kia xác định không có lầm chứ?
Trong lòng Triệu Tri Dịch cũng tràn đầy kinh ngạc.
Hắn không ngờ con chim ngu ngốc ăn nói không xuôi tai này vậy mà lại biết được tu vi của mình.
Phải biết rằng, tu vi của hắn mới tăng không bao lâu, lại chưa từng nói qua với ai, cho dù hắn không tận lực che giấu khí tức nhưng tu vi của hắn cũng không phải kẻ có cái miệng ngu xuẩn có thể biết được đâu?
Chẳng lẽ, con chim ngu ngốc này không tầm thường?
Nhưng sao ta không thấy nó có gì dị thường thế?
Bản thể và linh hồn đều là thân chim.
Gân mạch và máu thịt trong cơ thể, cũng không có ẩn chứa bao nhiêu linh khí.
Càng không có cường đại hồn phách với nguyên thần.
Nhìn vào, so cùng những con chim bình thường khác, không có gì khác nhau
Nhưng tại sao nó lại biết tu vi thực sự của ta?
Thật sự là kỳ quái!
“Ngươi, ngươi, ngươi thật sự là Chuẩn Thánh sao?”
Cuối cùng Dương Chí cũng hoàn hồn, hắn bò dậy từ dưới đất, hỏi Triệu Tri Dịch với vẻ mặt vô cùng khó tin.
Bởi vì quá sợ hãi, âm thanh của hắn không khỏi trở nên lắp bắp.
Quách Tĩnh cũng nhìn Triệu Tri Dịch với vẻ khó tin.
Hắn không có cách nào liên hệ người đạo sĩ trẻ tuổi này với đại lão Chuẩn Thánh cao cao tại thượng.
Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Dương Chí và Quách Tĩnh, Triệu Tri Dịch không khỏi thở dài, làm màu nói: “Haizz, lúc đầu ta muốn lấy một thân phận bình thường ở chung với các ngươi. Không ngờ thân phận thật của ta lại bại lộ nhanh như vậy. Xem ra những người xuất sắc giống như là đom đóm trong đêm tối, cho dù có ẩn giấu như thế nào thì vẫn chói mắt như thế. Ta chỉ hy vọng rằng hai người đừng quá chú ý đến thân phận Chuẩn Thánh của ta, cứ chung sống như trước là được.”
Quách Tĩnh: “…”
Dương Chí: “…”
Da mặt họ căng thẳng run lên.
Không biết xấu hổ như vậy, thật sự là Chuẩn Thánh sao?
Tu vi cao, chẳng lẽ da mặt cũng dày sao?
Văn Đạo Nhân nghe thế cũng cạn lời.
Cái dáng vẻ làm màu, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Quách Tĩnh cố nén phỉ nhổ trong lòng, xác nhận lại với Triệu Tri Dịch: “Triệu, Triệu đại ca, ngươi thật sự là Chuẩn Thánh sao? Không phải nói giỡn chứ?”
Triệu Tri Dịch nghiêm túc nói: “Thiên chân vạn xác, nếu giả thì ta sẽ bồi thường một vạn cái này.”
Khi nói chuyện, hắn lộ ra một chút khí tức Chuẩn Thánh của chính mình.
Ngay lập tức, một luồng khí tức bá đạo vô song, uy áp thiên địa đột nhiên tỏa ra từ trên người Triệu Tri Dịch.
Tuy khí tức ấy thoáng qua rồi biến mất, nhưng Quách Tĩnh và Dương Chí kích động đến khoa tay múa chân.
“Thì ra ngươi thật sự là Chuẩn Thánh sao, trâu bò!”
Giọng của Quách Tĩnh khi đến hai từ “trâu bò” đều bị vỡ.
“Không nghĩ tới, không nghĩ tới, ta cũng có thể nhìn thấy Chuẩn Thánh sống.”
Dương Chí gật gù đắc chí cảm thán nói.
Hai người hận không thể khiến Triệu Tri Dịch nhận lấy đầu gối của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận