Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 551 - Hàng Ma Kim Phật, Canh Kim lợi kiếm

Phương Hận Thiên cũng không nghĩ đến việc trốn, thế đi của hắn vẫn không giảm, giơ cao nắm đấm đánh vào bàn tay khổng lồ của Kim Phật kia.
“Ầm!”
Một âm thanh cực lớn vang vọng vũ trụ, chấn động cả mặt đất.
Trên bàn tay của Kim Phật bị đánh nứt ra một đường.
Còn Phương Hận Thiên không những bị đánh bay ra xa mấy chục không gian, hơn nữa cánh tay và bàn tay của hắn cũng bị cự quyền của Kim Phật đánh chảy máu.
Nhưng mà Phương Hận Thiên không hề để ý đến vết thương trên bàn tay, ngược lại nét mặt hắn càng thêm hưng phấn.
“Ha ha ha, đánh lâu như vậy, đây mới miễn cưỡng quá sức, tiếp tục!”
Nói rồi cơ thể hắn lóe lên lại chủ động bay đến Kim Phật.
Mà vết thương trên bàn tay hắn đã khôi phục lại như lúc đầu.
Chuẩn Đề thấy Phương Hận Thiên chỉ bị thương nhẹ, khóe mắt không khỏi lộ ra tia bất ngờ.
Thực lực của người này mạnh hơn tưởng tượng của hắn nữa!
Nhưng mà, thực lực càng mạnh, sau khi trở thành đệ tử của Tây Phương giáo, sẽ giúp ích càng nhiều cho Tây Phương giáo!
Vừa nghĩ, Chuẩn Đề vừa điều khiển Kim Phật tấn công Phương Hận Thiên.
“Ầm ầm ầm”
Chỉ trong nháy mắt, Phương Hận Thiên và Kim Phật đã giao đấu với nhau cả trăm vạn lần.
Âm thanh khủng bố chấn động chư thiên hoàn vũ.
Vô số hư không mơ hồ bị đánh vỡ, vô số tinh thần mơ hồ bị hủy diệt.
“Sảng khoái.”
Càng đánh Phương Hận Thiên càng thấy hưng phấn, hắn chỉ cảm thấy thật lâu rồi chưa từng đánh nhau với người khác thỏa thích mồ hôi đầm đìa đến như vậy.
Mặc dù da thịt toàn thân hắn đều bị rách ra, máu nhuộm cả người hắn thành màu đỏ, nhưng nét mặt hắn lại rất vui mừng.
Những thế giới mà hắn từng ở chưa từng có người nào là đối thủ của hắn, còn hắn thì vẫn luôn buồn rầu vì không có đối thủ.
Sau này, hắn bị Lý Nguyên bắt.
Thực lực của Lý Nguyên rất mạnh, nhưng Lý Nguyên quá mạnh, chỉ là một suy nghĩ thôi mà Phương Hận Thiên đã không có lực phản kháng, cho nên hắn vẫn được trải nghiệm một trận đấu thỏa thích ướt đẫm, nắm đấm vào thịt.
Mà Chuẩn Đề cuối cùng cũng cho hắn trải nghiệm được.
Phương Hận Thiên chỉ cảm thấy máu trong người đều đang bốc cháy.
Phương Hận Thiên càng đánh càng hưng phấn, nhưng Chuẩn Đề lại càng thấy kinh ngạc.
Sức tấn công của Hàng Ma Kim Trận đã bằng năm phần thực lực của hắn.
Mặc dù chỉ là năm phần nhưng dưới Thánh Nhân có thể nói không người nào có thể địch nổi.
Hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng, Phương Hằng Thiên không những đỡ được đòn tấn công của Hàng Ma Kim Phật, hơn nữa nắm đấm của Phương Hận Thiên còn đánh Hàng Ma Kim Trận bị nứt khắp người.
Thời gian làm tôn, không gian làm vương, vận mệnh bất xuất, nhân quả xưng tinh, tạo hóa làm Thánh, sinh mệnh làm thần, tam thiên Đại Đạo, sức mạnh chí cao!
Lẽ nào lực chi Đại Đạo thật sự đáng sợ như vậy sao?
Chuẩn Đề kinh ngạc, mọi người vây xem càng kinh ngạc hơn.
Trước đây Khổng Tuyên mạnh như vậy, không chịu thua trước thần quang ngũ sắc, nhưng đối diện với Chuẩn Đề một hiệp đã thất bại.
Nhưng Phương Hận Thiên lại có thể chiến đấu với Chuẩn Đề vô số hiệp, mọi người quả thật không thể tin vào mắt mình.
“Người này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào? Lẽ nào hắn cũng là Thánh Nhân.”
“Đây rốt cuộc là tên điên từ đâu chui ra vậy.”
“Lẽ nào cả Thánh Nhân cũng không đối phó được nó hay sao?”
“Sao mà Thánh Nhân có thể không đối phó nổi chứ? Chuẩn Đề Thánh Nhân nhất định chưa thi triển toàn bộ sức lực, đợi khi Chuẩn Đề Thánh Nhân thi triển toàn lực, Phương Hận Thiên cũng không thể kiêu ngạo nổi nữa.”
Không thể trấn áp Phương Hận Thiên dễ dàng, nét mặt của Chuẩn Đề đạo nhân không nén được giận.
Ngay cả một Chuẩn Thánh mà đối phó cả buổi trời, người khác còn cho rằng Thánh Nhân ta là hàng nhái.
Hắn định sử dụng toàn bộ thực lực của mình, thu phục Phương Hận Thiên trong một lần.
Trong lòng có vô số suy nghĩ nhưng trên tay Chuẩn Đề đạo nhân không hề có bất cứ do dự nào.
Chỉ thấy đôi tay hắn nhận lấy một cái Phật ấn, Phật quang vốn đầy trời bỗng biến thành Canh Kim lợi kiếm chi chít, cuộn cuộn kéo đến Phương Hận Thiên.
Kiếm phong gào thét, kiếm quang sáng chói.
Khí tức đáng sợ, uy áp hoàn vũ.
Những lợi kiếm Kim Canh này, mỗi thanh đều có thể chặt đứt Càn Khôn, đâm rách dòng thời gian.
Trong thoáng chốc chỉ thấy từng mảng hư không vụn vỡ rơi xuống giống như bông tuyết.
Từng dòng sông thời gian nuốt hết tất cả khí tức giống như Hỗn Độn cự thú.
Đám người Khương Tử Nha nhìn thấy vậy da đầu đều nứt ra, đôi chân phát run.
Đòn tấn công khủng bố như vậy may mà ở trong không gian Hỗn Độn, nếu không e rằng cả Hồng Hoang này đã bị phá hủy vô số lần.
Phương Hận Thiên đối mặt với đòn tấn công cùng lúc của Hàng Ma Kim Phật và Canh Kim lợi kiếm, không những không có bất cứ hoảng loạn nào, mà ngược lại càng thêm hưng phấn.
“Ha ha ha, sảng khoái!”
Chỉ thấy hai nắm đấm của hắn điên cuồng đấm ra tứ phía, Canh Kim lợi kiếm ở xung quanh không những lần lượt bị đánh tan tành mà ngay cả nắm đấm của Hàng Ma Kim Phật cũng bị đánh vụn vỡ như cục đá.
Lấy Phương Hận Thiên làm trung tâm, không gian xung quanh bị đánh trực tiếp biến thành một khu vực chân không.
Nhưng mà mặc dù tốc độ đòn tấn công từ nắm đấm của hắn đã vượt hơn hẳn thời gian, tốc độ tấn công của Chuẩn Đề cũng không hề chậm, thậm chí nhanh hơn.
Do đó vẫn có không ít Canh Kim lợi kiếm phá vỡ lưới quyền của Phương Hận Thiên đâm thẳng vào ngực của Phương Hận Thiên, còn có nắm đấm của Hàng Ma Kim Phật nện lên người Phương Hận Thiên.
Quanh người Phương Hận Thiên lập tức bị Canh Kim lợi kiếm chém rách ra mấy vết thương sâu đến tận xương, bị cự quyền của Kim Phật đánh trầy da tróc vảy, xương cốt đứt đoạn.
Dòng máu vàng kim chảy từ người Phương Hận Thiên xuống, mỗi giọt máu đều có thể phá vỡ thế giới Hỗn Độn.
Chuẩn Đề đạo nhân thấy vậy, gương mặt liền khẽ mỉm cười.
“Buông bỏ bồ đao, lập địa thành Phật, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ.”
Giọng nói của Chuẩn Đề đạo nhân vô cùng trang nghiêm, tràn đầy đạo vận, dường như Hồng Hoang Tam giới đều có thể nghe thấy, khiến người khác không khỏi quỳ xuống bái lạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận