Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 557 - Bại lộ tượng người thế thân

Triều Ca xuất hiện một hung nhân có thể giết Thánh, nếu không thể giải quyết, đừng nói Tây Kỳ lật đổ giang sơn Thành Thang, nói không chừng còn có nguy cơ sụp đổ.
Nhưng đối phương giết cả Thánh Nhân, người bình thường sao đối phó được
Nỗi lo này Khương Tử Nha!
“Đây rốt cuộc là quái nhân chui ra từ nơi nào?”
Âm thanh Khương Tử Nha tràn đầy bất đắc dĩ.
Mọi người muốn biết lai lịch của Phương Hận Thiên, vì vậy không thể trả lời Khương Tử Nha.
Một bên Long Cát công chúa tò mò hỏi Đặng Thiền Ngọc: “Thiền muội muội, tại sao ngươi bị Khai Thiên phủ đánh trúng, lại không bị thương?”
“Đúng vậy.”
Hoàng Thiên Tước bên cạnh tò mò nhìn Đặng Thiền Ngọc: “Nói không chừng, hi vọng đối phó Phương Hận Thiên đều ở trên người của ngươi.”
Đặng Thiền Ngọc nghe vậy, không khỏi có phần chần chờ.
Nàng cảm thấy tượng người thế thân là bí mật của mình, không muốn nói cho người khác.
Nghe thấy lời nói của Hoàng Thiên Tước, Khương Tử Nha giống như bị thức tỉnh, đột nhiên cảm thấy trong lòng sáng ngời.
Đúng vậy, lúc trước Đặng Thiền Ngọc không sợ công kích của Khổng Tuyên, bây giờ lại không sợ công kích của Phương Hận Thiên, nói không chừng thật sự có hy vọng đối phó Phương Hận Thiên.
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Đặng Thiền Ngọc, nói: “Đặng tướng quân, vốn đây là bí mật của ngươi, ta cũng không nên hỏi nhiều, chỉ là hiện nay tình cảnh Tây Kỳ vô cùng không ổn, nếu không phải có thể nghĩ đến phương pháp đối phó Phương Hận Thiên, chỉ sợ cố gắng trước kia sẽ phải thất bại trong gang tấc. Thế nên, nếu ngươi có cách gì có thể ngăn cản Phương Hận Thiên, mong nói cho chúng ta biết.”
Đặng Thiền Ngọc suy nghĩ một lúc, nàng lập tức lấy ra cái kia từ trong lòng ngực tượng người thế thân.
Phụt! Long Cát công chúa nhìn thấy tượng người của Đặng Thiền Ngọc, lập tức không nhịn được, cười phun.
Thật sự là tượng người quá buồn cười.
Sao đầu lớn hơn thân thể nhiều như vậy? Không biết là điêu khắc sư nào điêu khắc? Ánh mắt cực kỳ không ổn. Đặng Thiền Ngọc thấy Long Cát công chúa cười đến ngặt nghẽo ngả nghiêng, bả vai nhún không ngừng, không khỏi liếc mắt.
“Buồn cười như vậy sao?”
Long Cát công chúa thấy thế, nhanh chóng giải thích: “Thật ra tượng người vẫn khá khác biệt, ngoài cái đầu có hơi lớn, cho dù thần thái hay dáng vẻ, lộ vẻ giống ngươi như đúc, đơn giản là giống khuôn mẫu khắc ra.”
Khương Tử Nha lại không cười, hắn không hiểu nhìn Đặng Thiền Ngọc, nói: “Ngươi ngăn cản công kích của Phương Hận Thiên, có quan hệ gì với tượng người?”
Đặng Thiền Ngọc giải thích: “Mặc kệ ta chịu công kích gì, cũng sẽ bị chuyển đến trên người tượng người, thế nên mỗi lần ta gặp phải nguy hiểm mới có thể bình yên vô sự.”
Trời! Nhóm người Khương Tử Nha, Long Cát công chúa, Hoàng Thiên Tước nghe vậy, không khỏi hít vào một hơi.
“Đây là vật quý gì, lại có thể đủ sức dịch chuyển công kích của Khai Thiên phủ giết Thánh.”
Hoàng Thiên Tước cả kinh kêu lên.
Long Cát công chúa nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của nàng, không thể tin nổi nói: “Tượng người này là dáng vẻ của ngươi, hẳn là Hậu Thiên điêu khắc mới đúng, nhiều nhất coi như là linh bảo của Hậu Thiên, tại sao có thể có uy lực lớn như vậy?”
Khương Tử Nha nhìn chằm chằm không ngừng đánh giá tượng người.
Quả thật tượng người giống như đúc, nếu không phải đầu và thân thể kém xa bên ngoài, quả thực là giống như người thật.
Chẳng qua, ngoài việc giống như đúc, hắn thật sự không nhìn ra tượng người này có chỗ gì đặc biệt.
Có thể ngăn cản công kích của Thánh Nhân, dù sao cũng là Tiên thiên chí bảo, tượng người là Tiên thiên chí bảo, Khương Tử Nha gần như không chịu được.
Đặng Thiền Ngọc nói: “Ta cũng không biết nàng thuộc pháp bảo gì, chỉ là mặc kệ ta chịu công kích gì cũng bình yên vô sự, đều là công lao của nàng.”
Hoàng Thiên Tước tò mò hỏi: “Ngươi lấy tượng người này ở đâu?”
Đặng Thiền Ngọc nghe vậy, trên mặt đột nhiên hiện ra một chút đỏ ửng: “Là người khác tặng.”
Hoàng Thiên Tước kinh ngạc nói: “Người nào tốt như vậy, lại cho ngươi bảo bối quý như vậy?”
Long Cát công chúa nhìn sắc mặt của Đặng Thiền Ngọc, cũng lộ ra một chút ngờ vực.
Rất kỳ quái, còn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Đặng Thiền Ngọc lộ vẻ mặt xấu hổ.
Nghe thấy nghi vấn của Hoàng Thiên Tước, Đặng Thiền Ngọc ngược lại có chút không biết trả lời như thế nào.
Chủ yếu là nàng không biết nên giới thiệu Lý Nguyên như nào.
Theo lý thuyết, Lý Nguyên là tướng công nàng chưa cưới, chỉ có điều hai người còn chưa nói đến bước này.
Rối rắm! “Ba!”
Đột nhiên, Khương Tử Nha nghĩ đến gì đó, vẻ mặt hắn bừng tỉnh đại ngộ vỗ xuống trán của mình.
“Thừa tướng, sao ngươi tự đánh mình?”
Hoàng Thiên Tước khó hiểu nhìn Khương Tử Nha.
Khương Tử Nha chưa trả lời Hoàng Thiên Tước, vẻ mặt thở dài nói: “Ài, ta đã sớm nên nghĩ đến.”
Vẻ mặt hắn kích động nhìn Đặng Thiền Ngọc: “Ngươi và Lý Nguyên Lý tiền bối có hôn ước, nhất định tượng người là Lý tiền bối đưa cho, có đúng hay không?”
Lý Nguyên, Long Cát công chúa và Hoàng Thiên Tước đồng thời kêu, lộ vẻ khiếp sợ không nói ra lời.
“Là Lý Nguyên kia ư?”
Long Cát công chúa vội vàng hỏi Đặng Thiền Ngọc: “Có phải hắn ở Thành Nam Triều Ca không, miệng bọn họ có một cây hoè khổng lồ!”
Đặng Thiền Ngọc vẫn không trả lời, Hoàng Thiên Tước cũng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Long Cát công chúa: “Sao ngươi biết Lý Nguyên?”
Long Cát công chúa kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên Tước: “Chẳng lẽ ngươi biết Lý Nguyên Lý công tử sao?”
Hoàng Thiên Tước gật đầu nói: “Lý Nguyên là tỷ phu của ta, cha ta từng gả tỷ tỷ Hoàng Anh của ta cho Lý Nguyên, bây giờ tỷ ta còn đang ở trong phủ đệ của Lý Nguyên.”
Hắn kinh ngạc tự nhủ: “Không ngờ tỷ phu của ta lại lợi hại như vậy.”
Hoàng Thiên Tước là con trai của Hoàng Phi Hổ.
Cũng là con trai duy nhất còn sống.
Vẻ mặt Long Cát công chúa dại ra.
Dĩ nhiên Lý Nguyên là tỷ phu của Hoàng Thiên Tước, da trâu! Chẳng qua, tại sao Khương Tử Nha nói Đặng Thiền Ngọc và Lý Nguyên có hôn ước? Long Cát công chúa không khỏi có phần hâm mộ nhìn Đặng Thiền Ngọc, có thể có hôn ước với Lý công tử, thật sự là quá hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận