Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1198 - Thánh Nhân kéo xe, danh chấn chư thiên!

Cũng chỉ có Hỗn độn chí bảo mới có thể bổ gãy Thiên Ma đao!
Nhưng mà nữ tử kia, làm sao lại có Hỗn độn chí bảo?
Không chỉ có An Tiêu Tiêu khiếp sợ, mà những đệ tử khác cũng sợ tới nỗi trợn mắt há hốc mồm.
Tiên thiên chí bảo thế mà lại bị chặt đứt, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy một chuyện thái quá như vậy.
Ánh mắt Ngô Cực cũng toát lên vẻ không thể hiểu nổi.
Hắn bắt đầu cảm thấy có hứng thú đối với việc này.
“Chẳng lẽ trừ ta ra, còn có người nào khác cũng có Hỗn độn chí bảo sao? Thú vị!”
Tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng thật ra Ngô Cực cũng không để chuyện này trong lòng.
Dù sao thì vị nữ tử xưng là Đát Kỷ kia chỉ là một Chuẩn Thánh, cho dù có được Hỗn độn chí bảo, ở trước mặt hắn cũng không gây ra được sóng gió gì!
Về phần cái tên Dương Thiền ăn hiếp An Tiêu Tiêu, cùng với vương triều Tiên Đường hủy diệt Huyễn Ma cung, Ngô Cực càng chẳng thèm để ý.
Chỉ là một Thái Ất Kim Tiên, một vương triều dựa vào đông người mà ra oai thì có gì to tát?
So về đông người, người của Vô Cực môn ta cũng không ít, hơn nữa chất lượng lại cao.
Nghĩ đến đây, Ngô Cực lập tức phân phó An Tiêu Tiêu: “Ngươi mang thú cưỡi của vi sư ra đi, mang ta đến Trường An, cho các ngươi báo thù.”
“Vâng.”
An Tiêu Tiêu vừa mới dứt lời, vội vàng chạy ra phía sau viện, mang thú cưỡi ra cho sư phụ.
Ngô Cực lại phân phó với đệ tử khác: “Mỗi người các ngươi chọn một con linh thú trong sân làm thú cưỡi, theo vi sư đi đến Trường An, xem vi sư báo thù cho các ngươi như thế nào.”
Lý Thu Nguyệt, Cừu Thiên Huyết nghe thấy thế, không khỏi vui mừng.
Phải biết rằng, linh thú trong sân, tất cả đều đã tu luyện tới tuyệt thế mãnh thú Chuẩn Thánh.
Có thể có được một con mãnh thú như vậy làm thú cưỡi, không vui mới là lạ.
“Đa tạ sư phụ.”
Mọi người hành lễ với Ngô Cực, rồi phấn khởi đi chọn thú cưỡi.
Rất nhanh, An Tiêu Tiêu đã cưỡi một con kim long quay trở lại.
Toàn thân kim long ánh vàng, thoạt nhìn chỉ dài mấy chục mét, nhưng nếu nhìn kĩ có thể phát hiện ra, không gian quanh thân kim long đã bị bóp méo, thân hình tựa như ở Hồng Hoang, nhưng thật ra là ở một chiều không gian khác.
Hình thể chân thực này, sừng sững cao ngất tựa như núi Bất Chu.
Trên lưng kim long là một tòa lầu các, lầu các rường cột chạm trổ, trong lầu cực kì tinh xảo hoa lệ, có hòn non bộ, ngư trì, bồn cảnh và các vật trang trí khác.
Tọa ỷ, kỷ trà đều đầy đủ mọi thứ.
Mấu chốt chính là, con kim long này lại có mười hai móng vuốt.
Phỉ biết rằng, long tộc ngũ trảo thành Đại La, cửu trảo thành Chuẩn Thánh, thập nhị trảo thành Thánh Nhân, con kim long này thế mà đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhân.
Mãnh thú như thế, chỉ có thể là thú cưỡi của Ngô Cực mà thôi.
Đây cũng là lý do mà An Tiêu Tiêu, Lý Thu Nguyệt và các đệ tử khác lại tin tưởng vào thực lực của sư phụ bọn họ đến vậy.
Rất nhanh, ngoại trừ An Tiêu Tiêu, các đệ tử đều đã chọn cho mình một con linh thú làm thú cưỡi.
Những linh thú này, nào thì gà cảnh, chó vàng, mèo lười, chim bay, đều là những động vật bình thường đang chạy loạn trong sân.
Nhưng khi chúng được đệ tử Vô Cực môn lựa chọn, ngay lập tức biến ra bản thể của mình.
Cuối cùng, gà cảnh lại biến thành đại bàng che trời, chó vàng biến thành một con chó dữ chín đầu uy áp thiên hạ, mèo lười biến thành mãnh hổ bá thiên, chim bay biến thành thần phượng Chu Tước độc đoán vạn cổ….
Trong chốc lát, sân vốn yên lặng tĩnh mịch, đột nhiên bị linh thú tỏa ra ngũ quang thập sắc chói lọi, hơi thở khủng bố chấn động chư thiên, uy áp không gì sánh kịp khiến cho không gian xung quanh xuất hiện dao động giống như nước gợn.
Cũng bởi vì dãy núi này được Ngô Cực bố trí trận pháp bao phủ, khí tức và dị tượng không phát tán ra, bằng không chỉ bằng khí tức mà mấy linh thú này phát ra, cả tam giới Hồng Hoang đều phải biến sắc.
Ngô Cực khẽ động, thân thể hắn tựa như một làn khói nhẹ tênh, bay vào lầu các trên lưng kim long, ngồi xuống một chiếc ghế mây.
Hắn tự rót cho mình một chén trà, đạo văn trên chén lóe lên, nước trà bốc lên linh quang, vừa nhìn là biết không tầm thường.
“Xuất phát thôi.”
Hắn uống ngụm trà, bình tĩnh ra lệnh.
“Chúng ta xuất phát!”
An Tiêu Tiêu quát nhẹ một tiếng, lập tức điều khiển kim long bay ra khỏi sơn môn.
Ở đằng sau, Lý Thu Nguyệt, Cừu Thiên Huyết cùng các đệ tử Vô Cực môn cũng điều khiển linh thú bay lên trời, theo sát kim long bay về hướng Trường An.
Khoảnh khắc mọi người bay ra khỏi sơn môn, hơi thở khủng bố đến cực điểm phát ra khiến những yêu thú tu sĩ xung quanh bật dậy.
Thật giống như một cái gì đó rất khủng bố ụp xuống.
Ngay cả mấy Thánh Nhân như Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa Hậu Thổ cũng từ cả kinh mà dần dần bình tĩnh lại.
Bọn họ quan sát một đoàn người vô cùng xa lạ này… vẻ mặt nghẹn họng.
Kim long thập nhị trảo, yêu thú Chuẩn Thánh, tu sĩ, Chuẩn Thánh còn một gã không biết nông sâu, không nhìn ra được tu vi…
Những người này là ai?
Tu vi khủng bố như thế, theo lý mà nói đã sớm phải danh chấn Hồng Hoang mới đúng, nhưng tại sao trước kia chưa từng chú ý đến?
Bọn họ đang chuẩn bị đi đâu?
Hơn nữa, dùng Thánh Nhân để kéo xe, ngoại trừ Lý tiền bối ra, cả Hồng Hoang này còn có thể có người thứ hai sao?
Vị nam tử đầu đội cao quan, thân mặc đạo bào, rốt cuộc là có tu vi như thế nào?
Họ suy nghĩ rất nhiều, có vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu, âm thầm chú ý tới hành tung của nhóm người này.
Ngô Cực tất nhiên cảm nhận được thần thức của mấy vị Thánh Nhân đang dò xét mình.
Tuy rằng lần này hắn rời núi, không hề tỏ vẻ khiêm tốn, muốn cho Vô Cực môn danh chấn chư thiên.
Nhưng hắn cũng muốn bị người ta nhìn chằm chằm như vậy.
Chỉ thấy hắn khẽ cười một chút, phất trần trong tay nhẹ nhàng đảo qua.
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh đột nhiên phát hiện, mình đã đi tung tích của đám tu sĩ kì quái kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận