Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1201 - Gặp sư phụ ta, coi như ngươi xui xẻo

Đồng thời, trong lòng hắn cũng tràn ngập bật mãn khi Ngô Cực không nể tình như thế, đánh mặt hắn trước mặt mọi người.
Phải biết rằng, trước kia cho dù hắn gọi Lý Nguyên là đạo hữu, Lý Nguyên cũng không có nói hắn không xứng.
Thậm chí hắn gọi Lý Nguyên là tiểu hữu, Lý Nguyên cũng không nói hắn không xứng.
Tuy ta biết ngươi chắc chắn không tầm thường, nhưng không tầm thường hơn nữa thì có thể so với Lý tiền bối sao?
Còn kiêu ngạo hơn của Lý tiền bối!
So với Lý tiền bối ngươi xách giày cũng không xứng.
Có điều, trong lòng Lão Tử tuy rằng phun tào không thôi, nhưng miệng dừng lại không dám nói ra.
Dù sao, có thể khiến cho Thánh Nhân kéo xe, còn có thể khiến hắn không nhìn ra tu vi, đối phương tuy kiêu ngạo, nhưng quả thật có vốn liếng để kiêu ngạo.
Mà đệ tử Vô Cực môn, thấy sư phụ nhà mình nói một câu đã làm cho Lão Tử vang danh Hồng Hoang một cái rắm cũng không dám thả, chỉ cảm thấy rất có mặt mũi, sảng khoái không thôi.
Nhịn không được muốn hô to một câu, sư phụ trâu bò!
Đặc biệt là hai người Lý Thu Nguyệt, Tiêu Vân Trần, còn có vẻ mặt đắc ý nhìn đám người Trấn Nguyên Tử và Tôn Ngộ Không, ý tứ trong đó, không cần nói cũng biết.
Chúng ta ngay cả mặt mũi Thánh Nhân cũng không cho, huống chi các ngươi?
Trấn Nguyên Tử, Tôn Ngộ Không đương nhiên hiểu rõ tâm tư của đám người Tiêu Vân Trần, song biểu cảm bọn họ vẫn bình tĩnh như cũ, vẻ mặt trấn định tự nhiên, cũng không có bởi vậy mà lộ ra chột dạ và khẩn trương.
Tiêu Vân Trần thấy thế, trong lòng không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc?
Đám người Tôn Ngộ Không, sao còn có thể trấn định như thế?
Chẳng lẽ bọn họ mắt mù hay sao? Không thấy ngay cả Thánh Nhân ở trước mặt sư phụ, cũng phải cung kính sao?
Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ thấy Lão Tử kinh ngạc, đương nhiên thức thời không tự tìm lấy rắc rối.
Nếu Ngô Cực không dễ giao tiếp, bọn họ cũng lười giao tiếp.
Mấy người Lão Tử trực tiếp quay đầu đi về phía một khách điếm.
Chờ sắp đi vào khách điếm, Nữ Oa nhịn không được nói thầm: “Làm màu gì chứ? Không xứng xách giày với Lý Nguyên nhà ta.”
Lý Nguyên: Từ khi nào, ta thành người nhà ngươi?
Hậu Thổ đồng ý gật đầu: “Vẫn là Lý Nguyên nhà ta đáng yêu, thực lực chấn cổ thước kim, lại bình dị gần gũi.”
Lão Tử nhịn không được cũng châm chọc nói: “Đánh đồng hắn với Lý tiền bối? Đây không phải là đang vũ nhục Lý tiền bối sao?”
“Đây là sự vũ nhục lớn nhất mà Lý tiền bối phải chịu.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn khẳng định.
Mấy người nhanh mồm nhanh miệng, sau đó vội vã đi vào khách điếm.
Bọn họ hiểu, mặc dù bọn họ nói nhỏ giọng, nhưng đám người thần bí này khẳng định đều nghe thấy.
Vì không muốn bị giáo huấn, vẫn nên nhanh chóng đi vào khách điếm thì tốt hơn.
Đám người Nữ Oa, Hậu Thổ, Lão Tử châm chọc Ngô Cực, đám đệ tử Vô Cực môn Lý Thu Nguyệt, An Tiêu Tiêu đương nhiên đều nghe thấy.
Đám đệ tử Lý Thu Nguyệt, Cừu Thiên Huyết đương nhiên tức giận không thôi.
Dám vũ nhục sư phụ, chờ trở thành vật vưỡi của sư phụ đi!
Còn nói sư phụ xách giày cho Lý Nguyên cũng không xứng, Lý Nguyên kia mới không xứng xách giày cho sư phụ.
Còn chấn cổ thước kim, bình dị gần gũi, ở trước mặt sư phụ, cũng chẳng qua chỉ là ánh sáng đom đóm mà thôi!
Một đám ếch ngồi đáy giếng!
Tuy nhiên, Thánh Nhân không phải là sự tồn tại chí cao vô thượng của Hồng Hoang sao?
Sao mấy Thánh Nhân này lại gọi là Lý Nguyên tiền bối?
Lý Nguyên kia là ai?
Vì sao cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Hồng Hoang có một vị đại năng như vậy?
Trong lòng đám người Lý Thu Nguyệt không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc.
Mà nghi hoặc của An Tiêu Tiêu càng lớn.
Nàng từng gặp Lý Nguyên, hiểu được Lý Nguyên trong miệng đám người Nữ Oa, chính là chưởng quỹ đẹp trai trong khách điếm kia.
Sinh được một nữ nhi với Dương Thiền.
Hắn không phải là một phàm nhân không có tu vi sao?
Sao tất cả những Thánh Nhân này đều có ngữ khí lấy hắn làm kiêu ngạo.
Chẳng lẽ, Lý Nguyên kia, thật sự không đơn giản như mặt ngoài?
Hoặc là, sự việc kì quái lúc trước xảy ra với mình lúc trước trong khách điếm chính là Lý Nguyên giở trò quỷ?
An Tiêu Tiêu cảm thấy, mình đã đoán ra chân tướng.
Có điều, bất luận ngươi sâu không lường được như thế nào, nhưng ngươi gặp sư phụ ta, coi như ngươi xui xẻo.
Cho dù là rồng, ở trước mặt sư phụ ngươi cũng phải ngồi xổm, là hổ cũng phải ngồi xổm!
An Tiêu Tiêu đắc ý nghĩ.
Ngô Cực nghe mấy vị Thánh Nhân châm chọc, không khỏi bật cười.
Đúng là nhát cáy, còn không chịu thua.
Đừng nói toàn bộ Hồng Hoang, cho dù là toàn bộ Hồng Mông, ai lại dám để ta xách giày?
Ai dám, ta sẽ cho hắn về sau không bao giờ mang giày được nữa!
Hắn đang âm thầm cười nhạo mấy Thánh Nhân nói khoác không biết xấu hổ, đột nhiên, sắc mặt của hắn thay đổi, lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì, sau khi mấy Thánh Nhân đi vào khách điếm, hắn lập tức đánh mất khí tức của mấy Thánh Nhân này.
Mấy Thánh Nhân giống như biến mất giữa hư không vậy?
Nhưng sao có thể?
Chỉ là Thánh Nhân, làm sao có thể biến mất trước mắt ta mà không bị ta phát hiện?
Cái này cũng quá không hợp với lẽ thường!
Khách điếm này có chút cổ quái!
Ngô Cực chợt nghĩ đến.
Lúc trước hắn vốn không chú ý tới “Có gian khách điếm” không chút bắt mắt này, cho tới giờ phút này, hắn mới không khỏi đánh giá cẩn thận khách điếm mở trong hẻm nhỏ này, vẻ kinh ngạc trên mặt Ngô Cực càng thêm rõ ràng.
Hắn phát hiện, rèm cửa khách điếm vậy mà lại lóe lên huyền quang đại đạo, minh văn pháp tắc bay múa trên nóc nhà, vách tường quanh quẩn khí tức hỗn độn, bầu trời bị một tầng lưới đại đạo huyền diệu khó giải thích bao phủ, thần thức của hắn, chính là bị lớp lưới đại đạo này ngăn cách. Trời ạ, đạo vận của khách điếm này, vậy mà lại không kém võ đường của ta chút nào, còn mạnh hơn một chút!
Nhưng sao có thể chứ?
Từng cọng cây ngọn cỏ, từng viên gạch từng viên ngói trong đạo trường đều là thiên địa linh bảo do hệ thống ban thưởng, là do ta tích mấy chục vạn năm mới có quy mô như bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận