Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 369 - Quảng Thành Tử rất ngốc! (2)

Hắn không nhịn được lên tiếng giải thích: “Lý lão đệ không có tính toán thu nhận hai Thái tử làm đồ đệ, chẳng qua là…”
Quảng Thành Tử gật đầu nói: “Nói như vậy, hắn còn có chút tự biết rõ.”
Hoàng Phi Hổ: “...”
Hắn phát hiện, hai tiên trưởng quá kiêu ngạo.
Hoàn toàn chẳng thèm ngó tới Lý Nguyên.
Chẳng lẽ thực lực của Lý Nguyên thật sự quá thấp, thế nên Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử mới không coi trọng Lý Nguyên như thế? n Giao và n Hồng không khỏi có phần do dự.
Hai tiên trưởng, thật sự lợi hai hơn Lý tiền bối sao? Lý Nguyên lạnh lùng liếc mắt nhìn Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử, thản nhiên nói: “Quỳ xuống.”
Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử ngẩn ngơ quả thực bỏ qua... không tin lỗ tai của mình.
Một Tiên kỳ, lại dám can đảm sai bọn họ quỳ xuống? Đây là được thất tâm phong không? Bọn họ đang chuẩn bị dạy dỗ kẻ điên không biết trời cao đất rộng, chẳng qua còn chưa lên tiếng, đột nhiên phát hiện hai chân mình khẽ cong, không tự chủ được quỳ trên mặt đất, hướng về phía Lý Nguyên.
Xoạch.
Con ngươi Hoàng Phi Hổ trực tiếp bị kinh ngạc rơi trên mặt đất.
Hắn hoàn toàn không ngờ đến Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử lại thật sự quỳ xuống.
Không phải là hai người xem thường Lý Nguyên, cao ngạo vậy sao? Làm sao đột nhiên lại thay đổi: Nghe lời Lý lão đệ như vậy, phá vỡ kiến thức bình thường của hắn.
n Giao và n Hồng cũng thấy vậy mà trợn mắt há hốc mồm.
Lúc trước Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử làm ra một bộ dáng cao nhân, bọn họ suýt nữa còn tưởng hai người thật sự lợi hại hơn Lý Nguyên.
Không nghĩ tới, Lý Nguyên để cho bọn họ quỳ xuống, bọn họ dĩ nhiên cũng quỳ xuống.
Đây, các ngươi rõ ràng không có bản lĩnh gì, giả bộ thấy sói vẫy đuôi không được sao? Trên mặt Côn Bằng lão tổ vui sướng khi người khác gặp họa càng đậm.
Chỉ là trong lòng hắn lại không ngừng kinh hãi.
Bởi vì hắn không biết rốt cuộc Lý Nguyên thi triển thủ đoạn gì, ảo thuật nhưng không giống ảo thuật, uy áp không phải uy áp.
Nhìn không có chút dao động pháp lực, nhưng lại khiến Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử nói gì nghe nấy, không thể phản kháng.
Quả thực nói là làm ngay trong truyền thuyết, giống nhau như đúc.
Côn Bằng lão tổ càng tò mò, rốt cuộc tu vi của Lý Nguyên ở cảnh giới nào. Trong đó, kẻ ngu nhất, hiển nhiên vẫn là hai người Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử.
Vẻ mặt mờ mịt nói không ra lời.
Tại sao mình thật sự quỳ xuống? Từ khi tu đạo tới nay, bọn họ còn chưa gặp phải chuyện không hợp lẽ thường như thế.
Bọn họ vội vàng vận chuyển pháp lực, chuẩn bị đứng lên.
Nhưng mà, cho dù bọn họ có thôi động linh lực như thế nào thì hai đầu gối vẫn cố định trên mặt đất, mãi không đứng dậy nổi.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ là tên Địa Tiên kỳ kia giở trò quỷ?
Nhưng sao hắn lại có thực lực như vậy được?
Giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lập tức cuồn cuộn chảy xuống từ trên trán hai người.
Tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Loại thủ đoạn không thể tưởng tượng được này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi đã làm gì chúng ta?” Quảng Thành Tử vừa giận vừa sợ nhìn chằm chằm Lý Nguyên, hai mắt như muốn phun ra lửa.
Xích Tinh Tử uy hiếp nói: “Chúng ta là tu sĩ Xiển giáo, ngươi đối nghịch với Xiển giáo chúng ta, lẽ nào không sợ Xiển giáo trả thù sao?”
Lý Nguyên căn bản không thèm trả lời vấn đề của hai tên rác rưởi này, hắn phân phó nói: “Tự vả miệng mình.”
“Bộp bộp…”
Hai người Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử nhất thời không khống chế được chính mình tự vả miệng.
Mặc dù hai người cố hết sức muốn khống chế bản thân ngừng tay lại nhưng hai tay bọn họ căn bản không chịu sự kiểm soát của cơ thể.
Chỉ mới vài cái, hai người đã đánh miệng mình chảy máu, da tróc thịt bong.
Ba người Hoàng Phi Hổ, n Giao, n Hồng ngây ngốc nhìn cảnh tượng khó tin này, suýt thì cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Hoàn toàn không thể nào lý giải được hành vi của Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử.
Sao bọn họ lại nghe lời Lý Nguyên như vậy?
Lý Nguyên bảo bọn họ quỳ thì lập tức quỳ, bảo bọn họ vả miệng thì lập tức tự đánh mình?
Nếu nghe lời thì sao vẻ mặt của bọn họ lại nghẹn uất như vậy?
Rốt cuộc Lý Nguyên đã làm gì?
Ba người suy nghĩ nát óc không nghĩ ra được nguyên nhân trong đó, nhưng ba người xem đã lập tức hiểu ra.
Lý Nguyên này lợi hại hơn hai tu sĩ Xiển giáo nhiều.
Hai tu sĩ Xiển giáo này ở trước mặt Lý Nguyên còn không bằng đứa trẻ.
n Giao và n Hồng nhìn sắc mặt của Lý Nguyên, lập tức tràn đầy cuồng nhiệt.
Thủ đoạn như vậy mới xứng với hai chữ “Tiên gia”.
Ý nghĩ bái sư càng trở nên kiên định hơn.
Côn Bằng lão tổ nhìn hai gương mặt be bét máu thịt của Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử thì trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.
May mắn trước đây Lý Nguyên không để cho ta cũng vả miệng như vậy, thật sự quá tàn bạo.
Hoàng Phi Hổ thấy khuôn mặt hai người Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử đều bị đánh nát mà vẫn không có dấu hiệu dừng lại, hắn không khỏi hơi bận tâm, thấp giọng nói với Lý Nguyên: “Lý lão đệ có thể, hay là để bọn họ dừng lại đi, dù sao hai người này cũng là tu sĩ của Xiển giáo, Quảng Thành Tử còn là lão sư của Hoàng Đế, xé rách mặt như vậy, chỉ sợ sẽ mang đến phiền phức cho ngươi.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Không cần lo lắng, chỉ là Xiển giáo thì có gì phiền phức chứ?”
Lý Nguyên vừa nói xong, Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử chỉ cảm thấy uất ức không gì sánh bằng.
Bọn họ thầm thề, chỉ cần thoát khỏi giam cầm, lập tức đi xin sư phụ giúp đỡ, để cho tên cuồng đồ to gan dám vũ nhục Xiển giáo này trả giá đắt.
Hai người vừa nghĩ đến sư phụ thì chỉ thấy một luồng lưu quang từ phía chân trời bay tới, giữa lúc chuyển đổi, lưu quang rơi xuống bên ngoài hàng rào.
Côn Bằng lão tổ thấy thân ảnh trong lưu quang thì đồng tử không khỏi co rụt lại.
Không ngờ là Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Không ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng tới.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cực bao che, lại chú trọng thể diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận