Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 377 - Trụ vương nổi giận, quốc sư thần bí!

“Hồi bẩm đại vương....”
n Phá Bại bẩm báo đầu đuôi sự việc xảy ra khi nãy cho Trụ vương.
Trụ vương nghe n Phá Bại nói xong vừa kinh ngạc vừa tức giận, hắn không tin quát to: “Đó là hàng ngàn dũng sĩ tinh nhuệ, mỗi một người đều có thể lấy một địch một trăm, sao có thể trong thoáng chốc đã biến mất không thấy đâu được chứ?”
Các đại thần đợi tin tức ở trong đại điện nghe vậy cũng ngạc nhiên khó hiểu.
Trước đây, không phải triều đình chưa từng gặp qua những kỳ nhân mang dị thuật, nhưng những kỳ nhân này đối diện với khí vận triều đình, sát khí quân trận, căn bản không thể phát huy được bao nhiêu thực lực, càng không thể khiến cho hàng ngàn dũng sĩ tinh nhuệ biến mất trong thoáng chốc được.
Nếu không triều đình sao có thể ngăn chặn lũ yêu quái, bảo vệ lãnh thổ rộng lớn như vậy.
Hoàng Phi Hổ và Tỷ Can nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy được tia kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương.
Mặc dù bọn họ biết Lý Nguyên bất phàm, nhưng không ngờ lại phi thường đến mức này.
n Phá Bại nói: “Mỗi câu vi thần nói đều là thật, lúc này tên cướp và giao nhân ở trong sân, ta để vài hộ vệ lại trông chừng, đặc biệt đến đây để cầu đại vương chi viện.”
Trụ vương nghe thấy giao nhân ở trong sân, ngay lập tức phân phó không chút do dự: “Vũ Thành vương, ngươi đích thân dẫn theo một vạn Cấm Vệ quân đi truy bắt đạo tặc, đạo tặc sống hay chết không quan trọng, nhưng nhất định phải bắt được giao nhân về đây cho trẫm.”
Giao Nhân có liên quan đến việc hắn có thể quay lại làm nam nhân hay không, đương nhiên không thể vứt bỏ.
Nếu không phải thành Nam địa thế chật hẹp, không tiện bày binh bố trận, thậm chí hắn còn định phái hết tất cả mấy chục vạn Cấm Vệ quân bảo vệ quanh Vương thành đi.
Đối diện với quân uy như thế, cho dù có dị thuật lợi hại thế nào đi nữa cũng phải nhượng bộ lui binh.
Hoàng Phi Hổ thấy Trụ vương lại phái mình đi, trong lòng vô cùng khó xử.
Sao ta có thể đi đối phó với con rể của mình được chứ?
Hắn suy nghĩ một lúc rồi lập tức hồi đáp Trụ vương: “Khởi bẩm Đại Vương, thật ra vi thần có biết sơ sơ về tên cướp này. Trước đây Tam Hoàng tử n Ly vì xảy ra xung đột với hắn cho nên mới bị Văn thái sư trách phạt.”
“Hóa ra là hắn.” Sắc mặt Trụ vương trở nên lạnh lùng, ánh mắt bốc lên lửa giận hừng hực: “Trước đây hắn coi thường Vương tộc, trẫm nể mặt thái sư mới không tính toán với hắn. Không ngờ bây giờ hắn lại dám cướp cống phẩm của trẫm, quả thực to gan làm bậy, tội không thể tha.”
Hoàng Phi Hổ hoàn toàn không ngờ lời nói của bản thân lại khiến Trụ vương càng thêm tức giận.
Hắn vội vàng nói: “Thực lực của người này thâm sâu khó lường, chỉ e rằng không dễ đối phó. Cho dù có thể đối phó nhưng thiệt hại cũng rất nặng nề. Hay là để vi thần thuyết phục hắn trước, bảo hắn chủ động giao giao nhân ra. Không biết ý của Đại Vương như thế nào?”
Trụ vương thản nhiên nói: “Nếu như ngươi có thể thuyết phục hắn chủ động đầu hàng, ta có thể tha cho hắn một mạng.”
Hoàng Phi Hổ nghe vậy không khỏi vui mừng khôn xiết, hắn nhanh chóng nhận lệnh rời khỏi Vương cung, cưỡi Thần Ngưu ngũ sắc đi thẳng đến thành Nam.
Trụ vương nhìn Hoàng Phi Hổ rời khỏi đại điện, lạnh lùng căn dặn n Phá Bại: “Ngươi cầm theo hổ phù của trẫm, dẫn một vạn Cấm Vệ quân đi truy bắt kẻ bắt cóc.”
n Phá Bại kinh ngạc nói: “Không phải Vũ Thành vương đi thuyết phục kẻ bắt cóc đầu hàng rồi sao?”
Trụ vương lạnh lùng nói: “Làm vương nhi của ta bị thương, cướp cống phẩm của ta, xem thường uy nghiêm của triều đình, kẻ ngông cuồng như vậy mà có thể để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật à?”
n Phá Bại hỏi: “Vậy nếu như hắn đồng ý đầu hàng, giao cống phẩm ra thì sao?”
Trụ vương lạnh lùng nói: “Đồng ý đầu hàng, vậy chặt tứ chi của hắn, móc đi đôi mắt hắn để hắn sống tạm bợ đời này. Nếu như không đồng ý vậy thì không cần phải sống nữa.”
Tỷ Can nghe vậy đôi mắt lóe lên sự lo lắng.
Haiz, lần này Lý lão đệ thật sự chọc giận Trụ vương rồi, không biết phải nên giải quyết hậu quả như thế nào.
E rằng Lý lão đệ gặp nguy hiểm rồi, ta phải phái người đi thông báo cho Lý lão đệ để hắn mau chóng rời khỏi Triều Ca mới được.
“Vâng.” n Phá Bại đáp một tiếng, nhận lấy hổ phù chuẩn bị dẫn theo Cấm Vệ quân đi bắt đạo tặc.
Nhưng mà hắn còn chưa lên đường đã thấy sủng thần Vưu Hồn bỗng nhiên đứng ra.
“n tướng quân khoan đã.”
Hắn hành lễ với Trụ vương: “Khởi bẩm Đại Vương, đạo tặc này thân mang dị thuật, để người thường đi e rằng sẽ để hắn dễ dàng trốn thoát. sao đại vương không mời quốc sư ra tay? Quốc sư tinh thông tiên pháp, nhất định dễ như trở bàn tay, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.”
Trụ vương nghe thấy đề nghị của Vưu Hồn, hài lòng gật đầu nói: “Vưu ái khanh nói có lý. Vậy Vưu ái khanh đích thân đến phủ quốc sư một chuyến, mời quốc sư ra tay bắt yêu phỉ, ngăn chặn bọn đạo chích.”
“Vâng.” Vưu Hồn nhận lệnh, phấn khởi đi đến phủ quốc sư.
Hoàng Phi Hổ đi thẳng một mạch rất nhanh đã đến phủ đệ của Lý Nguyên ở thành Nam.
“Bái kiến Vũ Thành vương.”
Hộ vệ giám sát ở cửa nhìn thấy Hoàng Phi Hổ vội vàng hành lễ.
Hoàng Phi Hổ nhảy xuống Thần Ngưu ngũ sắc, hắn nói với hộ vệ: “Nãy giờ không có người tiến vào chứ?”
“Thuộc hạ vẫn luôn giám sát ở đây, không có.” Một người hộ vệ vội vàng đáp.
Hoàng Phi Hổ gật đầu nói: “Các ngươi tiếp tục canh giữ ở đây, ta phụng mệnh của Đại Vương vào trong thuyết thục hắn đầu hàng.”
Một người hộ vệ lo lắng nói: “Trạch viện này vô cùng tà môn, người tiến vào trong đều bỗng nhiên biến mất, Vũ Thành vương vẫn không nên lấy thân mạo hiểm.”
Hoàng Phi Hổ ung dung nói: “Không sao, ta sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hắn không nói nhiều nữa lập tức đi vào trong cánh cửa.
Hộ vệ phía sau thì kinh sợ không thôi.
Sau khi Hoàng Phi Hổ vào trong cửa liền nhìn thấy Lý Nguyên đang cười nói cùng với Đát Kỷ, trên khoảng không trung phía sau hai người còn có một giao nhân xinh đẹp mình người đuôi cá đang bay lơ lửng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận