Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 314 - Thược Dược thật sự là nha hoàn sao, rốt cuộc Lý Nguyên là ai

Nhưng nếu đây không phải ảo giác thì ngược lại Long Cát công chúa càng không thể chấp nhận được.
Rõ ràng mình đang ở trong viện của Lý Nguyên, sao lại đột nhiên đến thế giới Hồng Mông này?
Nàng chợt nghĩ đến mình đang chuẩn bị giúp con cá chép kia lấy hạt sen, lúc này mới đột nhiên tiến vào không gian kỳ quái này.
Hạt sen, cá chép.
Long Cát công chúa bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, tim không chịu được “bang bang” nhảy dựng lên.
Trời ơi, lẽ nào, thanh liên khổng lồ này chính là hoa sen trong hồ sao? Kim long tuyệt thế vô song kia chính là cá chép á?
Nhưng chuyện này có thể sao?
Liên hoa và kim long trong hồ nước, tại sao lại có dị tượng như thế?
Đóa thanh liên này có thể so với Hỗn Độn thanh liên ba mươi sáu phẩm sao?
Khí tức kim long kia tỏa ra ít nhất cũng là Thánh Nhân!
Sao Hỗn Độn thanh liên lại mọc trong hồ nước vậy?
Mà Thánh Nhân sao lại biến thành cá chép trong hồ?
Chẳng lẽ, hồ nước nhỏ kia chính là một thế giới Hồng Mông sao?
Nghĩ đến đây, Long Cát công chúa cảm thấy da đầu sắp nổ tung.
Mọi thứ xảy ra đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của nàng.
Nàng căn bản không thể chấp nhận sự thật thái quá này.
Sau khi chấn động, Long Cát công chúa không thể không lo lắng.
Làm sao nàng rời khỏi không gian kỳ lạ này đây?
Nàng bay trong không gian này một hồi nhưng lại phát hiện mình giống như không có di chuyển vậy. Khoảng cách với Hỗn Độn thanh liên kia vẫn xa cách vượt lên cả thời gian và không gian.
Nếu mình vẫn bị vây ở đây thì phải làm sao? Chắc chắn sẽ ngột ngạt đến điên mất!
Vào lúc Long Cát công chúa đang thầm lo lắng thì nàng đột nhiên cảm thấy sau lưng áo bị kéo căng, ngay sau đó nàng cảm thấy hai mắt sáng chói, thanh liên khổng lồ, kim long vô song, còn có không gian Hồng Mông xám xịt kia, toàn bộ đều biến mất tiêu.
Long Cát công chúa phát hiện, nàng vẫn còn ở bên hồ nước, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.
Nàng cảm thấy sau lưng áo thả lỏng, không khỏi vội quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Thược Dược đang đứng sau lưng nàng, vẻ mặt cười như không cười.
“Cái này, vừa rồi, ngươi biết không?” Long Cát công chúa thấy Thược Dược thì vội vàng hỏi.
Chỉ là nàng không biết làm thế nào để biểu đạt tất cả những gì vừa nhìn thấy với Thược Dược, thế cho nên lắp bắp không nói nên lời.
Thược Dược gật đầu nói: “Đương nhiên biết rồi, nếu không làm sao ta kéo ngươi từ thế giới Hồng Mông về được?”
Long Cát công chúa thấy Thược Dược chủ động nói về thế giới Hồng Mông thì mặt không khỏi dại ra, điều này nói rõ Thược Dược biết rõ tình huống vừa rồi của nàng.
Thược Dược này thật sự chỉ là nha hoàn của Lý Nguyên thôi sao?
Long Cát công chúa ngơ ngác hỏi Thược Dược: “Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những gì ta nhìn thấy đều là thật sao?”
Thược Dược: “Đương nhiên là thật. Con tiểu long kia muốn ăn vụng Hỗn Độn liên tử, cố gắng tiến hóa lần nữa, chỉ là hắn không thành công được.”
Tiểu long?
So với bất kỳ cự long nào cũng đều khổng lồ hơn đó.
Long Cát công chúa thấy Thược Dược nói chuyện nhẹ nhàng tùy ý như vậy thì nhất thời cũng không biết phỉ nhổ thế nào.
Nàng đột nhiên nghĩ đến lúc trước thấy Thược Dược, Thược Dược nói.
Đến Thánh nhân cũng không bằng nàng.
Trước đó Long Cát còn cảm thấy Thược Dược là nha đầu ngốc ở nông thôn, không biết uy danh của Thánh Nhân nên mới hồ ngôn loạn ngữ.
Nhưng bây giờ Long Cát không khỏi hoài nghi, có thể Thược Dược là nói sự thật thì sao?
Nghĩ đến khả năng này, Long Cát công chúa không tự chủ được rùng mình một cái.
Rốt cuộc Thược Dược kia lợi hại thật sao?
Lẽ nào nàng là Thánh Nhân sao?
Cũng không nghe nói Hồng Hoang còn có một số Thánh Nhân như vậy.
Hơn nữa làm sao Thánh Nhân có thể làm nha hoàn của người khác được?
Long Cát công chúa chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ.
“Ngươi…”
Long Cát công chúa muốn tiếp tục hỏi thì lại phát hiện không biết Thược Dược đã rời khỏi từ lúc nào rồi.
Nàng hoàn toàn không cảm nhận được động tĩnh Thược Dược rời đi.
Hiện giờ, cuối cùng nàng cũng xác định một việc.
Thược Dược này cũng không phải người bình thường, chí ít tu vi cao hơn nàng nhiều lắm.
Nghĩ đến lúc trước mình còn nói nàng là nha đầu ngốc ở nông thôn, Long Cát công chúa cảm thấy mặt đỏ bừng.
Ta mới là nha đầu ngốc!
Thược Dược nhìn chằm chằm vào hồ nước và quan sát tỉ mỉ hoa sen trong hồ.
Làm thế nào nàng cũng không tin được, hồ sen này sẽ là một thế giới Hồng Mông, còn hoa sen là Hỗn Độn thanh liên.
Bịch!
Một tiếng vang nhỏ truyền vào tai Long Cát công chúa.
Chỉ thấy con cá chép kia tiếp tục đi về phía hoa sen.
Nhưng Long Cát công chúa đã không phân biệt được, đây rốt cuộc là cá chép hay là cự long tuyệt thế kia.
Long Cát công chúa lập tức nghĩ đến lời nhắc nhở của mấy người Trương Ngọc Yên.
Lý Nguyên thần thông quảng đại, không thể đắc tội.
Hiện giờ cuối cùng nàng cũng hiểu, Trương Ngọc Yên không phải vì bị Lý Nguyên bỏ bùa mà Lý Nguyên thật sự thần thông quảng đại, không thể đắc tội.
Long Cát công chúa suy nghĩ lung tung một hồi, nghe thấy Lý Nguyên gọi nàng đến ăn cơm.
Đến phòng ăn, chỉ thấy Lý Nguyên và Hậu Thổ nương nương đã ngồi xuống ghế.
Chính giữa bàn ăn bày một chậu đồng to bằng cái thớt.
Trong chậu đồng, bày đầy tăm tre dày đặc.
Một đầu cây tăm bằng tre được ngâm với lớp dầu màu đỏ cay, nóng bỏng, trôi nổi vài miếng ớt đỏ rực trông rất hấp dẫn.
Mặc dù Long Cát không biết quả ớt nhưng chỉ cần nhìn vẻ ngoài này, nàng cũng đã thèm ăn nhỏ dãi.
Đi vào phòng ăn, nàng lại ngửi được mùi ớt cay đập vào mặt lần nữa.
Hương vị này đặc biết kích thích vị giác, ngửi một cái, miệng nàng đã không khống chế tiết ra rất nhiều nước bọt, khiến nàng nuốt nước miếng.
“Oa, xiên que cay này ăn ngon quá, cảm giác giống như đang ăn lẩu vậy, nhưng hương vị đặc sắc hơn lẩu một chút.”
Hậu Thổ đang ăn, vừa ăn vừa khen không dứt lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận