Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 356 - Bạch Tố Trinh bái sư, một cành liễu

Chỉ là Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh cũng chỉ còn lại tiếc nuối.
Các nàng ăn vài miếng, sau vẫn luôn giúp Nữ Oa và Dương Mi lão tổ cuốn thịt vịt.
Huhuhu, không biết lúc nào mới có thể ăn được vịt quay thơm phức như thế! Trong lòng Tiểu Thanh đều sắp muốn khóc.
Sau khi Dương Mi đạo nhân nhớ lại vị cũ một phen, lập tức nhìn Bạch Tố Trinh, hài lòng gật đầu nói: “Tâm địa nữ oa oa ngươi không tệ, ngươi đã giúp lão nhân gia ta, hiển nhiên ta sẽ không nợ ngươi nhân tình, tặng cho ngươi cái này.”
Vừa nói, hắn lấy một cành liễu xanh tươi dài một thước ra từ trong tay áo, đưa cho Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh có phần mờ mịt nhận lấy cành liễu.
Nàng chưa từng thấy có người dùng cành liễu tiến người khác.
Mặc dù cành liễu xanh tươi hơn so với cành liễu bình thường một chút, nhưng cũng là cành liễu.
Chỉ là mặc dù trong lòng Bạch Tố Trinh không hiểu được, nhưng nàng không lộ vẻ mặt ghét bỏ, ngược lại còn khách khí nói một tiếng với Dương Mi lão tổ: “Cảm ơn.”
Dương Mi lão tổ sờ lông mày dài của mình, hài lòng gật đầu.
Tính tình Tiểu Thanh gấp gáp, trong lòng đang suy nghĩ cái gì thì trực tiếp nói ra, nàng khó hiểu nhìn Dương Mi lão tổ, nói: “Ngươi, người này thật là kỳ quái, muốn cảm tạ ngươi thì tặng đồ có chút hữu dụng, ngươi đưa một cành liễu cho tỷ tỷ ta làm gì?”
Dương Mi lão tổ cười nhạt, hắn không trả lời Tiểu Thanh, còn phất tay với Lý Nguyên, nói: “Lý lão đệ, ta đi đây.”
Vừa nói, cầm lấy bát đũa của hắn, cảm thấy mỹ mãn rời khỏi viện.
“Lão đầu này là ai, tại sao kì quái như vậy?”
Vẻ mặt Tiểu Thanh thầm nói kỳ quái.
Nàng thấy tỷ tỷ còn cầm cành liễu, không khỏi nói: “Tỷ tỷ ngươi còn cầm cành liễu làm gì, vô dụng chiếm diện tích.”
Bạch Tố Trinh bất đắc dĩ nói: “Đây là người khác tốt bụng tặng cho, ta không cầm thì chả lẽ ném đi?”
Tiểu Thanh không thèm để ý nói: “Một cành cây, ném thì ném, lại có quan hệ gì.”
Bạch Tố Trinh do dự một hồi, đúng là cầm nhánh cây phiền toái, nhưng ném thật sự giống như có chút không lễ phép.
Ngay vào lúc này, chỉ nghe thấy Nữ Oa sâu kín nói: “Đây không phải là nhánh cây bình thường.”
Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh nghe vậy, vội vàng nhìn về phía Nữ Oa.
Chỉ thấy hai mắt Nữ Oa nhìn chằm chằm cành liễu, mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Nàng lấy cành liễu từ Dương Mi lão tổ, phát hiện chỗ bất phàm của cành liễu.
Nữ Oa kinh ngạc phát hiện, trên cành cây liễu lại tản ra đại đạo thần vận, lực pháp tắc không gian quanh quẩn, hư không xung quanh cành liễu, bị luồng lực pháp tắc ảnh hưởng, không tự chủ được xuất hiện nếp gấp và dấu hiệu sụp xuống, lộ vẻ thần vận vô cùng.
Điều khiến nàng cảm thấy kỳ quái chính là, cành liễu không hề giống linh bảo Hậu Thiên luyện chế, mà là linh căn do tiên thiên tạo thành.
Rốt cuộc là cành liễu linh căn bất phàm dài một thước như thế, lại mang theo đầy đủ lực pháp tắc không gian hồng hoang, hiệu quả có thể so với một cực phẩm Tiên thiên linh bảo.
Rốt cuộc lão đầu kia là người nào? Tại sao ta không cảm nhận được dao động pháp lực trên người hắn? Làm sao hồng hoang đột nhiên có thêm một người mà ta không nhìn rõ? Tiểu Thanh kích động hỏi Nữ Oa: “Nữ Oa nương nương, đây là cành liễu bình thường sao?”
Nữ Oa giải thích: “Cành liễu tương đương với một Tiên thiên linh bảo, có thể quét xuống vạn vật.”
Xoạch! Cằm Tiểu Thanh, Bạch Tố Trinh trực tiếp rơi trên mặt đất.
Vẻ mặt không nói ra lời, nghẹn họng nhìn trân trối.
Tiên thiên linh bảo còn là cực phẩm, hai người suýt nữa nghĩ lỗ tai mình có vấn đề.
Tay Bạch Tố Trinh cầm cành liễu không chịu khống chế, có phần phát run.
Nàng gần như không thể nào tin nổi, một cành liễu nhìn không có chút thu hút lại là Tiên thiên linh bảo cực phẩm trong truyền thuyết.
Tiểu Thanh lấy lại tinh thần, lập tức chấn kinh đến nhảy lên: “Lão, lão nhân gia đó là ai? Tại sao cho tỷ tỷ một Tiên thiên linh bảo cực phẩm?”
Nữ Oa cũng trăm mối không hiểu.
Vẻ mặt nàng nghi ngờ nhìn Lý Nguyên: “Lão đạo là ai? Tại sao ta không cảm nhận được tu vi của hắn? Lại còn có thể tùy tiện lấy ra một linh căn có thể so với Tiên thiên linh bảo, ở hồng hoang ngoài ngươi ra, ta thật sự không nghĩ ra còn ai có năng lực như thế.”
Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh liếc mắt nhìn nhau ngây người như phỗng.
Nếu... nếu nói ngoài Lý Nguyên, là Lý Nguyên có thể tùy tiện lấy Tiên thiên linh bảo ra? Nghĩ đến trà ngộ đạo, Cửu Long Thần Hoả Tráo lúc trước, hai người lập tức tin lời nói của Nữ Oa.
Chỉ có điều, các nàng càng tò mò về Lý Nguyên. Rốt cuộc hắn là ai? Thật sự chỉ là tu sĩ Địa Tiên kỳ sao?
Lý Nguyên nhìn Nữ Oa, nhún vai nói: “Lão nhân kia là ai, nếu hắn không nói, ta không dễ nói toạc.
Chỉ là trong lòng ngươi đã có một chút nghi ngờ.”
Đôi mắt đẹp của Nữ Oa trợn tròn: “Chẳng lẽ thật sự là hắn?”
Cành liễu, pháp tắc không gian, lúc này nàng nghĩ đến đại năng cùng thời với Đạo tổ - Dương Mi lão tổ.
Chẳng qua trong ấn tượng của nàng, Dương Mi lão tổ bị La Hầu chém giết, đã sớm chết, những năm gần đây, không có tin tức của hắn.
Nữ Oa không nghĩ đến đối phương lại còn sống, hơn nữa ngay cả Thánh Nhân không nhìn thấu thực lực.
Nhưng Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh nghe thấy không hiểu ra sao.
Rốt cuộc lão đầu kia là người nào? Tại sao ngay cả Nữ Oa nương nương cũng khiếp sợ? Chẳng lẽ cũng là một Thánh Nhân? Hắn cho tỷ tỷ một Tiên thiên linh bảo cực phẩm, chẳng lẽ chỉ là bởi vì tỷ tỷ cuốn thịt vịt cho hắn ăn? Cuốn thịt vịt cũng mắc quá đi! Trong lòng Tiểu Thanh đột nhiên hối hận, sớm biết thế ta cũng cuốn cho lão đầu kia một cuốn là được, nói không chừng ta cũng có thể được một Tiên thiên linh bảo.
Nữ Oa lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi, nàng thấy Bạch Tố Trinh nói: “Ta chuẩn bị thu nhận ngươi làm đệ tử ký danh, ngươi có đồng ý hay không?”
Bạch Tố Trinh nghe vậy, mặt không khỏi lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Bùm! Nàng nhanh chóng quỳ gối trước mặt Nữ Oa, kích động bái lễ nói: “Bạch Tố Trinh đồng ý, đệ tử bái kiến sư phụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận