Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 233 - Nữ Oa, ngươi bẩn quá!

Lý Nguyên chuẩn bị ba loại nhân mà hắn thích ăn nhất, một loại là nhân thịt tôm tươi, một loại là nhân thịt bò nấm hương, còn một loại là nhân thịt heo.
Mấy nhân khác như nhân cải trắng, nhân trứng gà rau hẹ, Lý Nguyên đều không thích ăn.
Đặc biệt là rau hẹ, mùi vị rất nồng.
Ngay lúc hắn vừa nắn xong vỏ bánh, chuẩn bị gói nhân, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp thướt tha từ bên ngoài trang viên vội vã chạy đến chỗ hắn.
“Lý Nguyên, sao ngươi lại chạy đến chỗ này vậy, hại ta chạy đi tìm ngươi.”
Lý Nguyên quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy Nữ Oa mặt mày phấn khởi nhìn hắn, à, mặt mày phấn khởi nhìn sủi cảo trên tay hắn.
Nữ Oa nuốt nước bọt một cái, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm, lóe lên tia sáng u ám như sói.
“Đây lại là món gì vậy, trông dường như rất ngon.” Nàng nhìn chằm chằm vào sủi cảo, không chớp mắt hỏi Lý Nguyên.
Trong lòng Lý Nguyên hơi thắc mắc.
Dù là tình hình của phụ đệ hay trong trang viên, người ngoài không thể nào dùng thần thức thăm dò được. Nhưng tại sao mỗi lần hắn chuẩn bị làm đồ ăn ngon, Nữ Oa lại xuất hiện vô cùng đúng lúc.
Hắn quay đầu tiếp tục gói sủi cảo, trả lời Nữ Oa: “Cái này gọi là sủi cảo, mùi vị rất bình thường.”
Nữ Oa chớp mắt: “Nếu như bình thường vậy lát nữa ta sẽ giúp ngươi ăn nhiều một chút.”
Lý Nguyên trợn mắt: “Ngươi nghĩ hay đấy.”
Nữ Oa đứng bên cạnh nhìn Lý Nguyên gói sủi cảo.
Chỉ thấy Lý Nguyên thành thạo gói sủi cảo thành đủ loại hình dạng.
Có hình trăng lưỡi liềm, hình hạt lúa, hình tứ giác, hình thỏi vàng... trông khéo léo đáng yêu, rực rỡ muôn màu.
Nữ Oa cảm thấy rất thú vị, nàng không khỏi nóng lòng muốn thử.
“Ta cũng muốn gói một cái, để ngươi khỏi phải nói ta ăn hết mà không làm việc.”
Nữ Oa vừa vén tay áo lên, vừa giơ mười ngón tay mảnh mai của mình ra.
Lý Nguyên nhanh chóng ngăn cản Nữ Oa lấy vỏ bánh, hắn ghét bỏ nói: “Muốn gói thì rửa tay trước, nếu không tay ngươi bẩn như vậy ngoài ngươi ra còn ai ăn được nữa.”
Nữ Oa trợn mắt cạn lời nói: “Ta từ lâu đã không dính bụi trần, một hạt bụi không thể bám lên người, cần phải rửa tay sao?”
Lý Nguyên: “Ngươi không rửa tay, lòng ta cứ cảm thấy khó chịu.”
Nữ Oa không lay chuyển được Lý Nguyên, chỉ đành đi rửa tay.
Rửa tay xong, nàng lập tức học theo động tác của Lý Nguyên bắt đầu gói sủi cảo.
“y, sao sủi cảo ngươi gói đẹp như vậy mà của ta gói lại xấu như vậy, nhân bị lộ ra bên ngoài luôn rồi.”
Lý Nguyên chỉ Nữ Oa: “Ngươi đừng cho nhân vào quá nhiều, còn nữa lúc gói dùng tay nâng vỏ bánh, không được dùng lực quá nhanh sẽ làm rách vỏ bánh.”
Nữ Oa gói một cái theo cách của Lý Nguyên, lần này tuy không lộ nhân nhưng lại gói sủi cảo thành một cái bánh bao, căn bản không ra hình dạng gì.
“Vẫn không được, gói không đẹp.” Nữ Oa tức giận nói.
“Chủ yếu là do ngươi quá ngốc.” Lý Nguyên chế nhạo.
Nữ Oa trừng mắt, tức giận nhìn Lý Nguyên gần như muốn cắn Lý Nguyên một cái.
Lý Nguyên hỏi: “Có cần ta đích thân dạy ngươi không?”
“Được á!” Nữ Oa lập tức đồng ý.
Lý Nguyên liền lấy một chiếc vỏ sủi cảo, đặt lên tay của Nữ Oa, sau đó nắm tay của Nữ Oa đích thân thị phạm: “Giống như thế này, gấp đôi vỏ bánh kín lại thành hình bán nguyệt. Ngón tay trỏ để trước ngón cái niết nhẹ mép sủi cảo.”
Được Lý Nguyên đích thân chỉ dạy, cuối cùng Nữ Oa cũng gói được một cái sủi cảo.
Nàng không khỏi vui mừng nhảy lên: “Ha ha, cuối cùng ta cũng gói được rồi.”
“Cái này là ngươi gói à?” Lý Nguyên hỏi ngược lại.
“Nó được hoàn thành trong tay ta thì sao không phải chứ?” Nữ Oa hùng hồn nói, chẳng có tý xấu hổ nào.
“Có lẽ là ở đây.”
đạo nhân kỳ mạo cảm nhận được linh khí thanh khiết tỏa ra từ củ cà rốt bên ngoài lan can, lẩm bẩm một mình.
Người này chính là Đại huynh của Lục Áp.
Hắn nhìn thấy củ cà rốt không khỏi lộ ra kinh ngạc.
“Cà rốt Hậu thiên linh căn, thật sự hiếm thấy.”
Ngay lúc hắn chuẩn bị gõ cửa, Thược Dược bỗng đi ra.
Mặc dù được Lục Áp nhắc nhở từ trước, nhưng sau khi đạo nhân kỳ mạo tận mắt nhìn thấy Thược Dược vẫn bị kinh ngạc.
Dung mạo cô nương này quả nhiên là trước nay chưa từng có, sau này cũng sẽ không có, phong hoa tuyệt thế, xinh đẹp cả hồng hoang.
Trong lòng hắn kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn cung kính nói: “Xin hỏi cô nương nơi này có phải là trang viên của Lý đạo hữu không?”
Thược Dược thản nhiên nói: “Vào đi, công tử đã căn dặn từ trước, bảo ngươi tự mình đi vào.”
Đạo nhân kỳ mạo nghe vậy, gương mặt lập tức tỏ ra ngạc nhiên: “Lý công tử thế mà lại đoán ra được ta sẽ đến.”
Thược Dược không thèm để ý đạo nhân kỳ mạo, nàng trực tiếp bỏ đối phương lại đi về phòng.
đạo nhân kỳ mạo thấy đối phương cao ngạo như thế, trong lòng không khỏi dấy lên vài phần tức giận.
Mặc dù ngươi trông khuynh nước khuynh thành, nhưng dù sao cũng là một phàm nhân, sao có thể vô lễ với ta như thế, hơn nữa còn không biết dẫn đường.
Nhưng hắn cố kỵ năng lực của Lý Nguyên, trong lòng tuy tức giận nhưng không biểu hiện ra mặt.
Hắn một mình đi đến hậu viện.
Lúc hắn đi đến một cái sân, nhìn xuyên qua cửa sổ từ đằng xa, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng hơi quen thuộc xoẹt qua trong mắt.
Hắn vội vàng dừng lại, nhìn thật kỹ.
Hắn bỗng nhớ ra bóng lưng đó là ai rồi!
Ầm!
Giống như bị sét đánh trúng, trong đầu đạo nhân kỳ mạo nổ vang dữ dội, khiến tóc hắn bốc khói, nguyên thần ngất đi, dường như không đứng vững nữa.
Đây, đây, đây không phải là Nữ Oa Thánh Nhân sao?
Sao nàng lại ở đây?
Lẽ nào nơi này thật sự là một ván cờ do Thánh Nhân bày bố sao?
Vô số câu hỏi lấp đầy trong đầu đạo nhân kỳ mạo, khiến hắn thật lâu sau không thể bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, đạo nhân kỳ mạo bỗng phát hiện nam nhân bên cạnh Nữ Oa, hai tay nắm lấy tay của Nữ Oa.
Điên rồi, điên rồi.
Tròng mắt và cằm của đạo nhân kỳ mạo tức khắc cùng rớt xuống đất.
Biểu cảm kinh ngạc không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận