Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 385 - Giết ngươi như giết gà

Trụ vương chật vật bò dậy khỏi mặt đất, hắn nhìn lướt qua trong viện.
Ánh mắt đầu tiên rơi vào trên người quốc sư Di Lặc.
Chỉ thấy Di Lặc đang quỳ trên mặt đất, ra sức đánh lên mặt mình, khuôn mặt vốn mập mạp, bị hắn đánh lại càng béo hơn.
Sau đó, ánh mắt Trụ vương rơi vào người Lý Nguyên ở trước mặt Di Lặc.
Nếu Di Lặc quỳ trước mặt hắn thì nam tử này nhất định là tên trộm cướp kia.
Trụ vương cố gắng duy trì uy nghiêm Nhân Hoàng của mình, hắn trầm giọng hỏi Lý Nguyên: “Ngươi chính là yêu phỉ bắt cóc cống phẩm kia phải không? Thấy quả nhân, sao còn không quỳ xuống?”
Lý Nguyên nghe vậy thì cười như không cười liếc mắt nhìn Trụ vương.
Bộp!
Trụ vương đột nhiên cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, đột nhiên quỳ xuống đất.
Lúc này hắn đã giận dữ đến mặt đỏ tới mang tai, hàm răng cũng sắp bị hắn cắn nát.
Từ khi sinh ra đến nay, ngoại trừ quỳ với phụ vương Đế Ất của hắn ra thì cho dù là dâng hương ở Nữ Oa cung hay là cầu phúc ở Nhân giáo với Lão Tử không có quỳ xuống.
Ta là Nhân Hoàng đại diện cho trời, sao ta có thể quỳ chứ!
Nhân Hoàng nổi giận, thiên băng địa liệt, quỷ thần đều sợ hãi.
Chỉ thấy khí vận màu tím trên đỉnh đầu Trụ vương đột nhiên bạo động, sau đó biến thành một tuyệt thế cự long to lớn vô biên, thân thể nối liền với tam giới Thiên Địa Nhân.
Cự long này tỏa ra khí tức còn kinh khủng hơn Thánh Nhân, khí tức đi qua nơi nào thì pháp tắc cũng đều ngừng vận chuyển, tất cả đạo thuật đều như chôn vùi đổ sụp, đến cả linh khí dường như cũng tiêu tán trong hồng hoang.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cảm nhận được pháp tắc thiên địa đang xảy ra biến hóa mãnh liệt, toàn bộ hồng hoang ở dưới khí tức bá thiên tuyệt địa uy áp này, đều như tiến vào thời mạt pháp.
Pháp tắc trong cơ thể hai người dường như cũng bị phong ấn lại, không thể tỏa ra thực lực một phần vạn như bình thường.
Mồ hôi lạnh to như hạt đậu rơi từ trán hai người xuống không ngừng.
Nhân Hoàng trấn áp tất cả, quả nhiên khủng bố.
Ngoại trừ đạo trường của Thánh Nhân kết nối với Hỗn Độn vực ngoại ra thì toàn bộ tu sĩ ở hồng hoang đều cảm nhận được áp lực khủng bố từ Nhân Hoàng vào lúc này.
Dưới áp lực kinh hoàng này, yêu ma quỷ quái đều biến lại nguyên hình
Thần tiên chư phật thì trở thành phàm nhân.
Nỗi sợ hãi khổng lồ bao trùm tất cả tu sĩ.
Chỉ có Lý Nguyên và Đát Kỷ vẫn bình thường thản nhiên.
Đến cả quanh người Dương Hòe cũng tạo nên từng cơn chấn động. Hắn không thể không ẩn nấp vào trong hư không, để chống lại sự ảnh hưởng từ uy áp của Nhân Hoàng.
“Gừ!”
Hai tay Trụ vương chống lên mặt đất, hét lớn một tiếng, lập tức muốn đứng lên.
Khí vận Thần Long trên đỉnh đầu hắn cũng rống to một tiếng vang vọng vạn cổ.
Nhưng cho dù Trụ vương điều động sức lực toàn thân, trên mặt nổi đầy gân xanh, hai mắt trợn trừng như hổ, áo giáp trên cánh tay cũng nổ tung, nhưng vẫn không thể đứng dậy.
Dường như hắn đã bị cố định lại trên mặt đất vậy.
Khí vận Thần Long kia cũng đang bộc phát ra tử quang óng ánh, như muốn phá tan cả lưới Thiên Đạo.
Nhưng mặc kệ khí vận Thần Long bộc phát tử quang rực rỡ bao nhiêu thì Trụ vương vẫn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, căn bản không có cách nào đứng lên.
Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề thấy vậy thì trong lòng như nổi lên mưa giông bão tố, chấn động đến tê cả da đầu.
Đây rốt cuộc là cảnh giới đạo thuật gì, tại sao uy áp Nhân Hoàng đối với nó không có chút ảnh hưởng nào?
Tại sao Thiên Đạo vẫn không có phản ứng?
Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ, Nữ Oa, Hậu Thổ không khỏi xúc động.
Trong nhận thức của bọn họ, Nhân Hoàng là nhân vật chính ngưng tụ khí vận Nhân tộc, Thánh Nhân không tổn thương được.
Nhưng cảnh tượng trước mặt này lại hoàn toàn lật đổ nhận thức của bọn họ.
Rốt cuộc là người nào đang thi pháp với Trụ vương?
Tại sao không cảm nhận được chút dao động pháp lực nào?
Rốt cuộc là tu vi mức nào mới có thể trấn áp Nhân Hoàng, mới có thể khiến cho Thiên Đạo không thể cảm ứng được?
Mấy vị Thánh Nhân phát hiện, bọn họ vẫn biết rất ít về Lý Nguyên.
Sau khi cố gắng phản kháng một hồi, cuối cùng Trụ vương không thể không từ bỏ ý nghĩ muốn đứng lên.
Hắn giận dữ trừng mắt nhìn Lý Nguyên, cơn phẫn nộ trong lòng như muốn nổ tung lồng ngực, hắn nổi giận quát hỏi: “Ngươi là yêu đạo nơi nào, sao có thể sử dụng yêu pháp với trẫm? Để cho trẫm quỳ xuống, lẽ nào không sợ bị diệt tộc sao?”
Đến bây giờ, hắn vẫn còn nghĩ mình là Nhân Hoàng, còn muốn uy hiếp Lý Nguyên.
Nhưng hiện tại hắn chỉ là tù nhân mà thôi.
Sắc mặt Lý Nguyên không thay đổi nhìn Trụ vương, thản nhiên nói: “Vả miệng.”
Bộp, bộp, bộp…
Lý Nguyên vừa nói dứt lời thì Trụ vương đã không khống chế được bản thân, tự vả miệng mình.
Sức chấn động to lớn khiến cho đầu hắn choáng váng.
Cơn đau đớn lập tức đánh thẳng vào tim hắn.
Nhưng so với cơn giận dữ và nỗi nhục vô biên vô tận thì nỗi đau này đối với hắn chẳng đáng kể.
Hắn liều mạng khống chế hai tay mình, cố gắng dừng hành động của mình lại.
Nhưng cũng giống như việc hắn quỳ xuống, hắn căn bản không khống chế được.
Rất nhanh, hắn đã đánh bản thân mấy chục cái.
Gương mặt cũng bị chính mình đánh nát, máu tươi chảy ồ ạt từ khóe miệng và mũi ra.
Lúc này trong lòng Trụ vương bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Hắn phát hiện Lý Nguyên hoàn toàn vượt ra khỏi tầm nhận thức của hắn về tu sĩ.
Trước đây, hắn biết tu sĩ vô cùng lợi hại, chẳng những biết đạo thuật thần kỳ, có thể dời non lấp biển, còn có thể trường sinh bất lão, cùng thọ với trời.
Nhưng mà hắn cũng biết đạo lý “Pháp không có vương quyền”.
Cho dù là tu sĩ lợi hại hơn nữa thì khi đối mặt với hắn cũng phải tỏ thái độ cung kính, hành lễ đối đãi.
Giống như quốc sư Di Lặc.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một tu sĩ hoàn toàn không hành động theo lẽ thường.
Tu sĩ này căn bản không sợ uy áp Nhân Hoàng của hắn.
Như vậy hắn không có bản lĩnh lớn lối, đối phương muốn giết hắn quả thật còn dễ hơn giết con gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận