Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1810 - Vương Trọng Dương, Đạt Ma lão tổ!

Tống Tân Dương nghe vậy, không khỏi vui mừng khôn xiết: “Đa tạ Lý công tử chỉ điểm. Lần sau ta nhất định sẽ thử làm theo phương pháp của Lý công tử xem sao.” Không phải hắn hiếm lạ thần thức gấp trăm lần kia, hắn vui vẻ bởi vì Lý Nguyên chỉ điểm cho hắn.
Điều này nói rõ, quan hệ của hắn và Lý Nguyên, tiến thêm một bước.
Nhìn Tống Tân Dương đi đến trước mặt Lý Nguyên Tống, chậm rãi nói.
Tiết Bảo Thoa trực tiếp nhìn đến ngơ người.
Nàng có hơi không thể liên hệ nam tử ung dung tự tin, dường như chuyện gì cũng biết chỉ điểm cho gia chủ Tô gia với người thích đi dạo thanh lâu, còn thích nấu ăn kia.
Càng rung động hơn chinh là những thứ như Xích Huyết Noãn Ngọc Tinh, Ngưng Hương Cửu Diệp Thảo, Kiến Mộc đều là những chí bảo thiên địa trong truyền thuyết, mức độ quý giá không kém hơn so với nhân sâm, nhưng trong miệng Lý Nguyên nghe lại có vẻ tùy tiện, dường như hắn đang nói đến mấy loại cỏ dại không có ý nghĩa.
Phần khí độ này khiến Tiết Bảo Thoa thần hồn điên đảo.
Tiết Bảo Thoa đột nhiên phát hiện, trên người Lý Nguyên tràn ngập sự thần bí khó lời nào diễn tả nổi.
Khiến nàng không nhịn được muốn thăm dò, muốn tiếp cận.
Chỉ tiếc, từ đầu đế cuối Lý Nguyên đều không liếc nàng dù chỉ một cái.
Lúc mọi người ở đây nói chuyện, xa giá Cửu Long đột nhiên dừng lại giữa không trung, nhìn qua cửa sổ, chỉ thất một cung điện vàng son lộng lẫy, kéo dài không dứt đứng sừng sững dưới chân chúng.
Tòa cung điện này, quy mô của nó, mức độ xa hoa của nó hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của mấy người Tiết Bảo Thoa.
Đình đài lầu các, vượt nóc băng tường, thành cung lâm viên trong đó, nhiều vô số kể, Tiết Bảo Thoa thi triển thần thức, thế mà cũng không thể nhìn thấy điểm cuối của tòa cung điện này.
Trước kia Tiết Bảo Thoa nhìn thấy qua ngự hoa viên của cung điện xa hoa độc đáo lộng lẫy nhất của nhà Giả phủ Kim Lăng.
Đình đài lầu các, thủy tạ lang phường đều lộng lẫy.
Nhưng mà, đem so với tòa cung điện trước mắt này, sự lộng lẫy đó chỉ như một mảnh lá cây bình thường và nhỏ bé trên một cây cổ thụ che lấp bầu trời.
Tiết Bảo Thoa cảm thấy, cho dù là hoàng cung chỉ sợ cũng không có thập toàn thập mỹ khí thế rộng rãi như tòa cung điện trước mắt này.
Tiết Bảo Thoa phát hiện, theo nàng càng hiểu rõ thực lực Tô phủ ẩn chứa thì nàng càng nhân ra cái gọi là tứ đại gia tộc Kim Lăng nhỏ bé đến cỡ nào.
Trước kia, Tiết Bảo Thoa còn tự tin cho rằng, bất kể là dung mạc hay gia thế của mình đều không thua bất cứ kẻ nào.
Nhưng bây giờ nàng mới hiểu được, rốt cuộc bản thân hạn hẹp cỡ nào.
Phân lượng của nhà giàu nhất Đại Đường rốt cuộc là xa vời cỡ nào.
“Hít, đây là xa giá nhà ai vậy, thế mà lại dùng chín con Kim Long để kéo?”
“Má ơi, đây là Cửu Trảo Kim Long, thế mà lạ dùng Cửu Trảo Kim Long để kéo xe!”
“Chẳng lẽ là Thánh Nhân cũng đến tham gia hôn lễ của Tô gia hay sao?”
“Nghe nói Nguyên Thủy Thiên Tôn, có một xa giá Cửu Long trầm hương, dùng chín con Kim Long để kéo, chẳng lẽ đây là Nguyên Thủy Thiên Tôn đến rồi?”
“Tô gia còn chưa có mặt mũi đến như vậy đâu?”
“Tô gia không có, hoàng thất lại có!”
Vị trí trung tâm cung điện, có một sân rộng hình tròn lớn.
Một vòng sân hình tròn có xây vô số chỗ ngồi, còn có lầu các, đình đài.
Giờ phút này, trên những chỗ ngồi, lầu các, trong đình đài, đã có không ít khách mời.
Những khách mời này, vốn đang thưởng thức màn biểu diễn đặc sắc trên sân khấu.
Bọn họ đột nhiên chú ý đến xa giá trên bầu trời, không khỏi bị chấn kinh đến nghẹn họng nhìn nhau trân trối nhao nhao nghị luận thân phận của người bên trong xa giá.
Tuy, thân phận của những khách mời này cũng không phải hạng thường, không gia chủ thế gia thì cũng là chưởng môn một phái.
Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy chín con Cửu Trảo Kim Long vẫn bị nghẹn họng đến không được.
Dù sao, đây chính là tương đương với chín vị đại năng cấp Chuẩn Thánh đó!
...
Trước đó, Tống Tân Dương tuân theo nguyên tắc làm việc khiêm tốn nên vẫn luôn không khoe khoang xa giá của hắn trước mặt người ngoài.
Đây là lần đầu tiên hắn để lộ xa giá Cửu Long hoàng kim trước mặt người ngoài.
Bởi vậy, khách khứa cũng không biết xa giá hoàng kim này là của Tô gia.
“Lý công tử, chúng ta đến rồi.”
Tống Tân Dương đứng người lên, cung kính nói với Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu,đứng lên từ trên ghế gỗ hồ đào.
Ba người Tiết Bảo Thoa, Tiết Bàn, Tiết di thấy thế, cũng đứng dậy theo.
Dưới sự dẫn đầu của Tống Tân Dương mọi người đi đến cổng xa giá.
Chờ au khi tất cả mọi người đứng vững, vị trí cổng xa giá lập tức hóa thành một chiếc thang dài hoàng kim, từ từ kéo dài đến mặt đất nươi cung điện phía dưới.
Chỉ chốc lát sau, thang dài hoàng kim đã dừng ở quảng trường lớn hình tròn dưới sự chúng kiến của bao người.
“A, thế mà lại là Tô hội trưởng và Tống đạo hữu, chẳng lẽ, chiếc xa giá này, là của Tô gia?”
“Không thể nào, tuy nói Tô gia là thủ phủ của Đại Đường nhưng cũng không ngang tàn đến như vậy chứ, đây chính là Cửu Trảo Kim Long! Chín con!”
“Nam tử trẻ tuổi trước mặt hai người Tô hội trưởng và Tống đạo hữu là ai vậy? Sao hắn có thể đứng trước hai người Tô hội trưởng và Tống đạo hữu? Cảm giác Tô hội trưởng và Tống đạo hữu lấy nam tử kia làm đầu?”
“Cảm giác gì, rõ ràng chính là như vậy.”
“Nhưng hình như nam tử kia, hẳn là chỉ có Địa Tiên kỳ mà?”
“Người nào lại chỉ có tu vi Địa Tiên kỳ mà có thể khiến Tô hội trưởng và Tống đạo hữu coi trọng như vậy? Phải biết, vừa rồi lúc những cự lão như Võ Tam Tư, Đạt Ma lão tổ, Trọng Dương Tử đến cũng không thấy Tô hội trưởng và Tống đạo hữu coi trọng như vậy đâu!.”
Trong một đình đài vị trí hàng thứ hai ngay phía trước có ba nam tử ăn mặc kiểu Nho, Thích, Đạo ngồi đấy.
Cho đến thời điểm hiện tại có thể ngồi ở hàng thứ hai trên khán đài cũng chỉ có ba người này.
Bọn họ chính là các cự lão trong miệng quan khách -- Võ Tam Tư, Đạt Ma lão, Trọng Dương Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận