Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 256 - Trong lòng vẫn rất kháng cự!! (2)

Nàng lúc trước cũng từng nghe từ trong miệng của Thương Dung cái tên Lý Nguyên.
Biết được phu quân vô cùng vừa ý về nam tử này.
Nàng nhìn thấy Lý Nguyên tướng mạo đường hoàng, gặp phải chuyện lớn vẫn bình tĩnh, trong lòng cũng hơi vừa ý.
Lại cộng thêm hiện nay Thương Gia chỉ còn lại cô nhi quả mẫu bọn họ, không có nam tử làm chủ việc nhà, bởi thế cũng thừa nhận người con rể này.
“Ừm!”
Thương Thanh Quân nghe thấy lời của mẫu thân, dịu dàng đáp lại một câu, rồi chuyển hướng xe ngựa, đi về phía đường nhỏ mà Lý Nguyên vừa nãy chỉ.
Nàng chỉ cảm thấy trái tim đập rất dữ dội, không dám nhìn Lý Nguyên, chỉ cắm đầu cắm cổ lái xe.
“Xuy.”
Đột nhiên Thương Thanh Quân kéo dây cương lại.
Nàng nhìn thấy có một nữ đạo nhân dáng dấp thanh tú, người mặc đạo bào màu trắng, đột nhiên xuất hiện ở giữa đường, cản trở đường đi của xe ngựa.
“Vị nữ đạo trưởng này, xin nhường đường một chút.”
Thương Thanh Quân nói với nữ đạo trưởng một cách khách khí, không hề vì nữ đạo trưởng đứng ở giữa đường mà tức giận, bởi vì nữ đạo trưởng này nhìn mặt mũi khá là hiền hậu.
Khóe miệng của Lý Nguyên cong lên, bỗng chợt có hơi buồn cười.
Từ Hàng đạo nhân nghe thấy Thương Thanh Quân gọi hắn là nước đạo trưởng, trên trán bỗng chốc sinh ra ba đường kẻ đen.
Ta, Từ Hàng, đàn ông chính cống, có được không?
Hắn vung phất trần lên, dùng tay hoa gỡ mái tóc trước ngực xuống, hỏi Thương Thanh Quân một cách bất mãn: “Ngươi dùng con mắt nào nhìn ra ta là nữ?”
Thương Thanh Quân rất muốn nói cả hai con mắt đều đã nhìn thấy.
Nhưng nàng nghe thấy giọng nói của Từ Hàng đạo nhân, bỗng chợt hiểu ra mình nhầm lẫn rồi, đây là giọng nói của nam nhân.
Nàng lập tức đỏ ửng mặt, áy náy nói với Từ Hàng đạo nhân: “Thật là ngại quá, ta thấy ngươi trông… xinh đẹp đến vậy, cho nên hiểu nhầm ngươi rồi.”
Từ Hàng đạo nhân bởi vì trông như bộ dạng con gái, cho nên ghét nhất người khác nói hắn là thanh tú hoặc xinh đẹp, lúc này hắn nghe thấy Thương Thanh Quân nói hắn xinh đẹp, sắc mặt lập tức đen thành than đá.
Nếu là người khác dám nói như vậy, hắn sớm đã gọi đối phương đầu thai lại một lần nữa rồi.
Có điều Thương Thanh Quân là hoàng hậu tương lai của Tây Kỳ… Bỏ đi, Từ Hàng đạo nhân chỉ có thể kìm nén sự tức giận trong lòng.
Hắn quay qua nhìn Lý Nguyên, còn có con chó đen ở bên cạnh.
Tu vi của Lý Nguyên chỉ có Địa Tiên sơ kỳ, hắn không thèm quan tâm.
Nhưng chó đen hắn lại vẫn không nhìn ra nội tình gì.
Lúc trước khi Nguyên Thủy Thiên Tôn bị vả miệng, Từ Hàng đạo nhân tuy rằng cũng ở núi Côn Luân, nhưng, bởi vì lúc đó Thược Dược cho Lý Nguyên một cái ô, đệ tử Xiển giáo chỉ nhìn thấy cằm của Lý Nguyên, còn chưa nhìn rõ diện mạo của Lý Nguyên.
Còn có, lúc đó Lý Nguyên mặc một bộ trang phục màu trắng, chỉ là bị nước bọt của Đát Kỷ làm bẩn, Lý Nguyên liền thay một bộ trường bào màu xanh da trời.
Lại cộng thêm, lúc trước giọng nói của Lý Nguyên không có chút cảm tình nào, lạnh ngắt như sương.
Nhưng bây giờ lại tràn đầy vẻ bỡn cợt với đời.
Bởi thế Từ Hàng đạo nhân căn bản không nhận ra nam tử trước mặt này chính là người thần bí khi đó ra lệnh phu xe vả miệng Nguyên Thủy Thiên Tôn kia.
Nếu không, hắn cũng sẽ không ngăn cản xe ngựa của Thương Thanh Quân rồi.
Chỉ sợ sớm đã bị dọa đến tè ra quần, chạy trốn mất dạng rồi.
“Cái bình Ngọc Tịnh này là của ta.”
Từ Hàng đạo nhân nói với Lý Nguyên một cách lạnh lùng.
Lý Nguyên thản nhiên: “Ngươi làm sao chứng minh được nó là của ngươi? Ngươi gọi nó nó có đáp lại không?”
Từ Hàng đạo nhân đảo mắt một vòng: “Ngươi đặt chiếc bình lên trên mặt đất, nó sẽ tự mình về bên cạnh ta.”
Lý Nguyên đặt chiếc bình lên trên tấm gỗ trên xe ngựa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn nhân yêu giả này.
Từ Hàng đạo nhân không ngờ rằng Lý Nguyên lại thực sự đặt chiếc bình lên trên mặt đất, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết, lại càng cảm thấy Thiên tiên đạo thai này có hơi ngốc.
Hắn vội vàng âm thầm kích hoạt nguyên thần, ý đồ thu hồi bình Ngọc Tịnh lại.
Nhưng, điều làm hắn bối rối là, nguyên thần của hắn lại giống như là đá chìm đáy biển vậy, căn bản là không liên hệ được với cấm chế bên trong bình Ngọc Tịnh, càng đừng nói là thu hồi được bình Ngọc Tịnh về.
Sao lại có thể như thế?
Từ Hàng đạo nhân hoàn toàn chết lặng.
Chỉ cảm thấy sự việc ngày hôm nay quá quỷ dị, quá li kì rồi.
Lý Nguyên nhìn Từ Hàng đạo nhân bằng vẻ mặt tiếc nuối, nói: Xem ra, chiếc bình này không phải là của ngươi.”
Từ Hàng đạo nhân nhìn bằng vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ các ngươi giở trò gì với bình Ngọc Tịnh, ngoan ngoãn trả lại bình Ngọc Tịnh cho ta, giao cả con chó đen này cho ta xử lý, ta không những có thể tha cho các ngươi một mạng, còn sẽ cho các ngươi một mối cơ duyên.”
Nói rồi, cơ thể Từ Hàng đạo nhân khẽ chấn động, đột nhiên tỏa ra sức uy áo Đại La Kim Tiên đáng sợ của hắn.
Chỉ thấy sau lưng hắn có mặt trời, ngôi sao hiện lên, dòng sông thời gian và dòng sông không gian chắn ngang bầu trời, khí tức vĩnh hằng, quét qua chư thiên vạn cổ.
Chim thú gần đấy cảm nhận được luồng uy áp cực kì đáng sợ này, bất chợt bị dọa đến nhao nhao nằm rạp trên mặt đất, nắng gắt trên bầu trời, cũng trở nên nhạt đi một nửa.
Nhưng, vẻ mặt của Lý Nguyên, Tiểu Hắc vẫn bình tĩnh.
Thậm chí đến cả Thương Thanh Quân, Thương Khương thị, thậm chí là tuấn mã kéo xe, dường như là không cảm nhận được uy áp của Từ Hàng đạo nhân vậy, vẫn cứ điềm nhiên như không nhìn cảnh tượng kì dị xung quanh Từ Hàng đạo nhân.
Cứ giống như là xem ảo thuật vậy, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên.
Chỉ thiếu ít đậu phộng với hạt dưa nữa thôi.
Từ Hàng đạo nhân vốn tưởng rằng uy áp Đại La Thiên Tiên mà mình tỏa ra nhất định có thể khiến cho đám người Lý Nguyên chân tay mềm nhũn, lập tức nằm rạp xuống mặt đất, run rẩy lẩy bẩy tỏ ra vui lòng phục tùng với hắn.
Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng, thế mà lại không có phản ứng gì.
Tại sao có thể như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận