Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2135 - Hết duyên với thịt bò và bánh bao!

Võ Tòng thấy Lưu bà bà tỏ ra rất căng thẳng, giọng điệu của hắn nhất thời trở nên hòa hoãn hơn một chút.
Hắn an ủi Lưu bà bà: “Thật ra, đừng nói ngươi có quen biết với đại hán áo đen đó, cho dù ngươi nói ngươi giết vợ chồng Tôn Nhị Nương thì cũng chẳng sao cả. Anh chị kết nghĩa của ra đã mở hắc điếm hại tính mạng người khác, bị người khác giết ngược lại cũng là do bọn họ tự chuốc vạ vào thân, không trách được người khác.”
Tuy Võ Tòng nói như vậy, nhưng Lưu bà bà vẫn sẽ không nói sự thật ra cho Võ Tòng nghe.
Phiêu bạt giang hồ hiểm ác, nàng sẽ không tùy tiện tin những gì người khác nói.
Vì vậy, Lưu bà bà tiếp tục giả ngu, nói: “Ngươi thật biết nói đùa, một bà lão như ta sao có thể giết người được?”
Võ Tòng gật đầu một cái.
Hắn chỉ đưa ra ví dụ, cũng không có thật sự nghĩ Lưu bà bà giết vợ chồng Tôn Nhị Nương.
Tuy, Võ Tòng cảm thấy Lưu bà bà đang giấu hắn chuyện gì đó, nhưng hắn cũng không cho định truy đến cùng.
Con người mà, ai mà không có bí mật chứ!
Nghĩ tới đây, hắn lập tức chắp tay với Lưu bà bà và nói: “Đại nương, bây giờ Võ Tòng xin cáo từ, sau này nếu ngươi có gặp Lý chưởng quỹ và Hoàng Dung thì hãy đưa ta đi hỏi thăm bọn họ.”
Lưu bà bà thấy Võ Tòng định rời đi, trong lòng nàng không khỏi mừng thầm.
Nàng vội vàng gật đầu nói: “Được, bà già này nhớ rồi.”
Vừa nói dứt lời, Võ Tòng đem theo tro cốt của vợ chồng Tôn Nhị Nương và bay khỏi dốc Thập Tự, đợi sau khi Võ Tòng rời đi, Lưu bà bà mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tuy, trông Võ Tòng rất hiền hòa, không giống như là người xấu.
Nhưng qua chuyện của Tôn Nhị Nương, Lưu bà bà cũng không dám buông lỏng cảnh giác với người khác.
Dẫu sao, chỉ cần hơi lơ là là gặp họa sát thân ngay!
Vốn dĩ Lưu bà bà định rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Dẫu sao, khi cái khách điếm này bị Cửu Thiên Huyền Hỏa thiêu đốt, nó đã gây ra động tĩnh khá lớn, nàng lo lắng chỗ này sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Nếu lại gặp người xấu thì sẽ không tốt.
Nhưng nhìn Vương Bản Nhi và Xảo Thư vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Với thực lực của Lưu bà bà thì không thể nào đưa hai ngươi đang hôn mê đi xa.
Lưu bà bà lo lắng nói: “Hy vọng bọn họ có thể tự mình tỉnh lại sau sáu tiếng giống như Võ Tòng nói, nếu không thể tỉnh lại thì ta cũng không biết nên làm cái gì mới đúng.”
“Ực!”
Đợi một hồi, Lưu bà bà chỉ nghe thấy trong bụng phát ra tiếng phản đối rột rột, vừa nãy nàng mới nôn ra hết, nên bây giờ nàng cảm giác nếu nàng mà mở miệng ăn là có thể ăn cả một con bò.
“Ọe!”
Nghĩ đến bò, Lưu bà bà lại không nhịn được mà buồn nôn.
Chỉ tiếc, nàng không thể nôn thêm được nữa.
Không ngờ trên thế giới này thật sự có người ăn thịt người.
Lưu bà bà cảm thấy, kiếp này của nàng xem như là hết duyên với thịt bò và bánh bao!
Cảm nhận được bụng đang càng ngày càng đói, mà xung quanh cũng không có đồ ăn, hơn nữa Vươn Bản Nhi và Xảo Thư còn đang ở gần đây nên Lưu bà bà cũng không dám đi xa.
Điều này làm cho nàng thật sự không biết phải làm sao.
Nàng không kiềm được mà tự nhủ: “Uy lực của ngọn lửa này lớn thật, nhưng nó tiêu hao đồ ăn nhiều quá. Ta chỉ mới phun lửa mấy lần mà có cảm giác đói như tám kiếp chưa được ăn đồ vậy.”
Lưu bà bà không thể ngờ rằng câu nói trong lúc vô tình của nàng đã khiến người đang âm thầm ẩn nấp chấn động đến mức nào.
Ở trong khu rừng cách khách điếm nghìn mét.
Võ Tòng đang núp ở trên một ngọn cây.
Vốn dĩ hắn trốn ở chỗ này là muốn nhìn xem vị ‘Đại hán áo đen’ kia liệu có còn quay trở lại không.
Hắn muốn biết rõ, rốt cuộc ai là người giết Tôn Nhị Nương và Trương Thanh.
Rốt cuộc giữa bọn họ có mối thâm cừu đại hận gì.
Nhưng mà điều khiến Võ Tòng hoàn toàn không nghĩ tới là, khi hắn trốn ở chỗ này, lại nghe được từ miệng Lưu bà bà một bí mật khiến hắn phải hoảng hốt.
Thậm chí, Võ Tòng còn cảm thấy liệu hắn có đang gặp ảo giác?
Hắn nghe lầm rồi.
Dẫu sao, vị đại nương đó cũng không có tí tu vi nào, làm sao có thể phun ra ngọn lửa được?
Nếu như, đại nương kia biết phun lửa, chẳng phải nó có nghĩa là trận hỏa hoạn ở khách điếm là do đại nương đó gây ra.
Vợ chồng Tôn Nhị Nương cũng là do đại nương thiêu đốt chết.
Nhưng điều này sao có thể!
Vị đại nương đó sao có thể có thực lực này?
Ngay khi Võ Tòng đang âm thầm khiếp sợ, hắn lại nghe thấy vị đại nương đó tiếp tục lẩm bẩm trong miệng.
“Chuyện mà ngày hôm nay ta gặp phải còn kích động hơn tất cả những chuyện mà bà già này đã gặp nửa đời trước cộng lại.”
“Không ngờ bà già hi lý hồ đồ này lại có năng lực phun lửa, thậm chí còn giết ngược lại hai tên cường đạo, đúng thật là thế sự vô thường.”
Võ Tòng nghe đến đây thì cũng không thể ngồi yên nữa.
Hắn lách mình, và lập tức bay về khách điếm đổ nát, sau đó hắn hỏi Lưu bà bà với giọng điệu như không thể tin được: “Ngươi nói gì, vợ chồng Tôn Nhị Nương là do ngươi giết chết? Chuyện này là thật sao?”
Lưu bà bà trợn mắt nhìn Võ Tòng, người đã rời đi được một lúc lại đang xuất hiện ở trước mặt mình.
“Ngươi, không phải ngươi đã đi rồi hay sao? Người này sao ngươi nói chuyện không giữ lời thế?”
Nàng không ngờ, công phu của Võ Tòng lại sâu như vậy.
Lại có thể núp trong bóng tối để quan sát nàng.
Nghĩ đến việc Võ Tòng đã nghe được mấy câu nói của mình, biết vợ chồng Tôn Nhị Nương là bị nàng giết, Lưu bà bà không ngừng ân hận và sốt ruột.
Nàng rất muốn tát bản thân mấy cái.
Ôi, cái mồm thối của ta, tại sao cứ phải nói ra làm gì chứ!
Võ Tòng lên tiếng: “Đáng lẽ ra ta núp trong bóng tối là vì muốn xem hắc y có quay lại đây nữa không, trăm ngàn lần không ngờ tới hắc y lại chính là ngươi!”
Lưu bà bà đính chính: “Thật ra thì, vừa nãy ta chỉ nói linh tinh thôi, ngươi đừng coi là thật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận