Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 567 - Thạch hầu bái sư (2)

Ý nghĩ của thạch hầu đơn giản:
“Trước đây đệ tử làm hầu vương ở Thủy Liêm động Hoa Quả sơn, nơi đó có linh quả ăn mãi không hết, Hầu nhi tửu uống không hết, mỗi ngày đều chơi đùa với đám hầu tôn, tự do tự tại. Đệ tử vẫn muốn sống tự do vui vẻ mãi như vậy, nên phải tu luyện thuật trường sinh bất lão.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Sở dĩ Hoa Quả sơn có tiên chi linh quả rực rỡ muôn màu, ăn mãi không hết là bởi vì động thiên phúc địa khi cơ vẫn bị Thiên Đạo che khuất, cho nên người ngoài không phát hiện ra. Nhưng khi ngươi xuất thế thì khí cơ bị che giấu của Hoa Quả sơn sẽ bắt đầu biến mất dần. Bây giờ chỉ sợ ngư dân nước Ngạo Lai với yêu ma quỷ quái đều đã phát hiện ra bảo địa Hoa Quả sơn này. Hoa Quả sơn đã không còn cách nào tránh xa thế gian, thoải mái tự do nữa. Vì vậy cho dù ngươi học thuật trường sinh thì cũng không còn ngày tháng thoải mái vui vẻ, tự do tự tại như vậy nữa, ngược lại còn có thể mang đến những rắc rối vô hạn.”
Thạch hầu thấy Lý Nguyên có thể biết rõ mọi chuyện của Hoa Quả sơn như vậy thì càng khẳng định, người trước mắt này chính là thế ngoại cao nhân hắn vẫn luôn muốn tìm.
Sắc mặt thạch hầu càng cung kính hơn: “Nếu Hoa Quả sơn đã không còn cách nào tránh xa đời thì ta càng muốn học phương pháp trường sinh, như vậy mới có thể bảo vệ Hoa Quả sơn mãi mãi không bị những yêu ma này chiếm cứ, bảo vệ toàn bộ hầu tử hầu tôn không bị yêu ma bắt nạt. Xin sư phụ thành toàn.”
Nói xong, hắn không ngừng dập đầu với Lý Nguyên.
Bởi vì mũ quả dưa quá lớn nên khi dập đầu, mũ lập tức rơi xuống đất.
Lý Nguyên thấy thạch hầu dập đầu thì không ngăn cản mà nói: “Ta đã từng nói, ta vĩnh viễn không nhận đồ đệ…”
Trên mặt thạch hầu lập tức hiện lên vẻ đau buồn khó tả.
Giọng nói cũng khẩn khoản hơn.
“Cầu xin sư phụ thương hại đệ tử khó khăn, mong sư phụ thành toàn.”
Lý Nguyên nói tiếp: “Nhưng ngươi đã trải qua phồn hoa thế gian mà vẫn giữ tâm cầu đạo như cũ, ngược lại đáng quý, ta không nhận ngươi làm đồ đệ, ngược lại có thể truyền thụ cho ngươi mấy bộ công pháp.”
Tôn Ngộ Không cũng là một nhân vật Lý Nguyên từng cực kỳ yêu thích, thế gian này hiếm có có người vẫn giữ tấm lòng son như hắn.
Tôn Ngộ Không rời khỏi Hoa Quả sơn, mục đích học tập thuật trường sinh rất thuần túy, chính là vì sống lâu dài, tiêu diêu tự tại, không lo nghĩ.
Hắn du lịch khắp nhân gian hoa lệ, trải qua thế thái nhân tình, lại vẫn không thay đổi tấm lòng ban đầu, chuyên tâm truy tìm trường sinh, tự do, điều này khiến cho Lý Nguyên rất yêu thích.
Vì vậy, Lý Nguyên không đành lòng thấy Tôn Ngộ Không giống như vận mệnh ban đầu, bị Bồ Đề lão tổ tính kế, trở thành quân cờ của phật môn.
Từ một người truy đuổi tự do tự tại lại dám đánh nhau với chiến thần bất công, trở thành một người bị đội vòng Kim Cô, làm việc lạnh lùng vô tình.
Thạch hầu ngẩn ngơ, hiển nhiên có chút bất ngờ với cách làm Lý Nguyên chỉ truyền công pháp mà không nhận đồ đệ.
Nhưng chỉ cần có thể học thuật trường sinh, thế nào cũng được.
“Đa tạ…” Thạch hầu bối rối gãi đầu: “Vậy ngươi không nhận ta làm đệ tử, ta cũng không thể gọi ngươi là sư phụ, ta nên gọi ngươi là gì đây?”
Lý Nguyên: “Ta họ Lý, ngươi cứ gọi ta là Lý chưởng quỹ.”
Thạch hầu biết lắng nghe, hắn dập đầu với Lý Nguyên, nói lời cảm ơn: “Đa tạ Lý chưởng quỹ truyền thụ công pháp cho đệ tử.”
Lý Nguyên gật đầu, biết rõ còn cố hỏi: “Ngươi tên là”
Thạch hầu lắc đầu nói: “Đệ tử thai nghén từ tiên thạch, không cha không mẹ, vì vậy nên cũng không tên không họ.”
Hắn nhìn Lý Nguyên đầy mong chờ: “Nếu không thì mong chưởng quỹ ban cho đệ tử một cái tên.”
Lý Nguyên đang có ý đó: “Mặc dù ngươi là do thần thạch ngũ sắc biến thành, nhưng thân thể lại lại như một hồ tôn. Vậy ta lấy họ trên người ngươi. Chữ Hồ bỏ đi bộ thú bên cạnh, chính là Cổ Nguyệt. Cổ giả lão dã, Nguyệt giả âm dã. Lão âm không có năng lực dưỡng dục, vì vậy ngươi họ Tôn là hợp lý. Chữ tôn bỏ đi chữ thú bên cạnh, đó chính là tử hệ. Tử giả nhi nam dã, hệ giả anh tế dã, phù hợp với luận bản về trẻ sơ sinh. Sau này ngươi lấy họ Tôn.”
Thạch hầu nghe thế vô cùng vui mừng, khấu đầu với Lý Nguyên, trầm trồ khen ngợi: “Hay, hay, hay! Hôm nay mới biết họ này. Vạn mong chưởng quỹ ban cho cái tên nữa, để có thể gọi tên.”
Lý Nguyên nói: “Tu hành không khác gì những việc khác. Ngoại trừ lời nói và việc làm đều phải mẫu mực, càng cần phải tự mình lĩnh ngộ, gặp phải những chuyện giống nhau, phải tự mình suy nghĩ nhiều hơn, cảm ngộ hơn, không thể bảo sao làm vậy, rơi vào mơ hồ.”
Thạch hầu nghiêng tai lắng nghe.
Lý Nguyên tiếp tục nói: “Còn nữa, ta hy vọng sau này bất kể ngươi gặp phải bao nhiêu khó khăn, đều có thể kiên trì với chủ tâm của mình, luôn luôn nhớ được mục đích ngươi cầu đạo, không thể bị khó khăn bủa vây rồi làm những việc ngoài chủ tâm, những chuyện khác đều là vô ích. Vì vậy ngươi tên là Ngộ Không!”
Thạch hầu nghe thế, bỗng hưng phấn vò đầu bứt tai, lập tức nhảy lộn nhào mấy cái: “Hay, hay, hay! Ta đây có tên rồi, sau này ta gọi là Tôn Ngộ Không rồi!”
Sau khi cười to, hắn không quên hành lễ với Lý Nguyên: “Đa tạ sư phụ ban tên, đa tạ sư phụ ban tên.”
Lý Nguyên: “Ngươi đến khách điếm ở, khi nào rảnh rỗi ta sẽ truyền thụ thần thông cho ngươi.”
Ta thấy ngươi bây giờ đang ở không đấy! Tôn Ngộ Không thầm nhủ trong lòng một câu nhưng cũng không nói ra miệng, chỉ cung kính gật đầu đồng ý.
Vì vậy Tôn Ngộ Không đang ở khách điếm này.
Mỗi ngày đều giúp đỡ Lý Nguyên quét dọn vệ sinh khách điếm, sau đó đi theo Lý Nguyên đọc ít sách, học ít vẽ, gảy đàn, nhàn nhã và bình thản.
Đã mười ngày nửa tháng mà khách điếm không có lấy một khách nhân tới cửa, nếu như người bình thường làm ăn như vậy đã sớm chết đói rồi.
Tuy nhiên Lý Nguyên rõ ràng không trông cậy vào việc kiếm tiền từ khách điếm. Hắn mở khách điếm này chỉ để xua đi năm tháng dài dằng dặc mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận