Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2303 - Tam Thánh Mẫu Dương Thiền

Câu nói kế tiếp, Lâm Bình Chi lại không chú ý, sự chú ý của hắn đều tập trung vào tên của nữ tử áo tím.
Vẻ mặt hắn kinh ngạc kêu lên: “Ngươi chính là Tam Thánh Mẫu Dương Thiền?”
Cung điện của Dương Thiền ngay tại đỉnh Hoa Sơn.
Phái Hoa Sơn ngược lại chỉ là một ngọn núi phụ.
Vì vậy, đại danh của Dương Thiền, Lâm Bình Chi đương nhiên đã nghe qua.
Dương Thiền gật đầu, nói: “Là ta.”
Nữ tử áo tím này, chính là Tam Thánh Mẫu Dương Thiền.
Trước đó, nàng mới trở về từ nơi phụ mẫu sống là Quán Giang Khẩu.
Vừa lúc gặp chuyện này.
Lâm Bình Chi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tuy rằng, nữ tử trước mắt này, là Tam Thánh Mẫu đại danh đỉnh đỉnh.
So với sư phụ Nhạc Bất Quần của hắn có thể nổi tiếng hơn nhiều.
Nhưng, Lâm Bình Chi bây giờ là Đại La Kim Tiên, đối mặt với Tam Thánh Mẫu cũng không sợ.
Chỉ là, hắn không biết nên nói với Tam Thánh Mẫu cái gì, trong lúc nhất thời, hiện trường trở nên yên tĩnh.
Dương Thiền chủ động hỏi Lâm Bình Chi: “Ngươi có thể thuận tiện nói cho ta biết, vừa rồi các ngươi đang làm gì không? Vì sao tu vi của ngươi có thể xảy ra thay đổi lớn như vậy trong thời gian gắn như thế?”
Lâm Bình Chi lắc đầu nói:
“Việc này, không thể trả lời.”
Hắn hiển nhiên không muốn nói cho người khác biết năng lực của Cát Tường.
Thứ nhất, nếu như người khác biết Cát Tường có năng lực này, nhất định sẽ bất lợi với Cát Tường.
Thứ hai, nếu như mỗi người đều thông qua Cát Tường thực hiện nguyện vọng của mình, vậy thì làm sao Lâm Bình Chi còn


?
Năng lực của Cát Tường đã bị Lâm Bình Chi coi là độc chiếm.
Dương Thiền thấy Lâm Bình Chi không muốn nói, cũng không miễn cưỡng.
Nàng thản nhiên nói: “Ngươi đã không muốn nói, thì quên đi.”
Nói xong, nàng xoay người chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng, Dương Thiền chỉ mới đi hai bước, nàng liền cảm giác không đúng.
Nàng thình lình phát hiện, gấu váy của mình bị người khác kéo lại.
Nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, dùng đôi tay nhỏ bé trắng nõn, nắm gấu váy của nàng thật chặt, đi theo nàng.
Tiểu cô nương này chính là Cát Tường.
Dương Thiền thấy thế, có vẻ rất kinh ngạc.
Nàng không ngờ, tiểu cô nương thần bí này vậy mà lại chủ động túm y phục của nàng, dự định đi cùng với nàng.
Lâm Bình Chi thấy động tác của Cát Tường, cũng tràn đầy kinh ngạc.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, Cát Tường vậy mà lại chủ động đi theo Tam Thánh Mẫu.
Chuyện này thật kỳ quái.
Nhưng, Lâm Bình Chi cũng không muốn Cát Tường bị người ta bắt cóc đi.
Dù sao, Cát Tường sở hữu năng lực nghịch thiên như vậy, Lâm Bình Chi còn nghĩ tương lai để Cát Tường tiếp tục giúp hắn thực hiện nguyện vọng.
Vì vậy, Lâm Bình Chi vội vàng gọi Cát Tường: “Tiểu sư muội, ngươi mau trở lại, cẩn thận kẻ xấu.”
Dương Thiền nghe vậy, có chút bất mãn liếc mắt nhìn Lâm Bình Chi.
Đã lớn như vậy, nàng chưa từng bị người khác cho rằng là người xấu.
Chẳng qua, tính khí nàng rất tốt, tuy bất mãn, nhưng cũng không nói thêm cái gì với Lâm Bình Chi.
Dương Thiền ngồi xổm người xuống, vẻ mặt hiền hòa nhìn Cát Tường, dịu dàng hỏi: “Tiểu muội muội, ngươi nắm y phục của ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đi theo ta?”
Cát Tường mở to đôi mắt to sáng ngời, gật đầu khẳng định với Dương Thiền.
Nàng nghe hiểu lời nói của Dương Thiền.
Dương Thiền thấy thế, biểu cảm trên mặt càng thêm kinh ngạc.
Nàng không ngờ, tiểu cô nương này lại thực sự muốn đi cùng với nàng.
Chẳng lẽ dáng người của ta có sức hấp dẫn như thế sao?
Ngay cả tiểu hài tử cũng bị hấp dẫn?
Trong lòng Dương Thiền đắc ý nghĩ.
Lâm Bình Chi lúc này lại tràn đầy kinh ngạc và lo lắng.
Hắn không ngờ tới, Cát Tường lại không muốn ở bên cạnh hắn, mà định rời đi cùng một nữ tử xa lạ.
Đây, đây gọi là chuyện gì?
Hắn nhanh chóng gọi Cát Tường: “Cát Tường, ngươi mau đến chỗ sư huynh, đừng đi cùng người lạ, rất nguy hiểm.”
Dương Thiền thấy Lâm Bình Chi lại đang ám chỉ nàng là người xấu, trong lòng càng hết chỗ nói.
Người lớn như vậy, không ngờ mắt nhìn còn không bằng tiểu hài tử!
Bản cô nương trông hiền lành như thế, nguy hiểm chỗ nào?
Cũng may, khiến cho Dương Thiền vui mừng là, Cát Tường căn bản không để ý tới Lâm Bình Chi.
Nàng vẫn nắm y phục của Dương Thiền thật chặt, không buông tay.
Dáng vẻ rất thân mật với Dương Thiền.
Điều này làm cho Dương Thiền rất thích.
Lâm Bình Chi thấy dáng vẻ thân mật của Cát Tường đối với Dương Thiền, rất hoài nghi, rốt cuộc là mình quen biết Cát Tường, hay là Dương Thiền quen biết Cát Tường.
Dương Thiền đắc ý nói với Lâm Bình Chi: “Ngươi xem, nàng định đi theo ta.”
Lâm Bình Chi giật giật khóe miệng, giải thích: “Đây là tiểu sư muội của ta, nàng còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, ngươi không cần tính toán với nàng.”
Nói xong, hắn gọi Cát Tường: “Cát Tường, chúng ta nên rời đi.”
Tuy nhiên, Cát Tường vẫn cầm lấy y phục của Dương Thiền, không rời đi cùng Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi thấy thế, định tiến lên kéo Cát Tường.
Nhưng mà, Cát Tường thấy Lâm Bình Chi tiến đến, nhanh chóng trốn phía sau Dương Thiền. Hiển nhiên, nàng không đồng ý rời đi cùng Lâm Bình Chi.
Dương Thiền thấy thế, nhất thời vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lâm Bình Chi, nói: “Đây thực sự tiểu sư muội của ngươi sao? Tiểu nữ oa này, không phải là ngươi lừa gạt chứ?”
Lâm Bình Chi: “Đương nhiên là tiểu sư muội của ta, làm sao ta có thể lừa gạt.”
Dương Thiền dò hỏi: “Vậy ngươi nói cho ta biết, các ngươi là đệ tử của môn phái nào?”
Lâm Bình Chi hỏi ngược lại: “Tại ta sao phải nói cho ngươi biết?”
Dương Thiền: “Bởi vì ta hoài nghi ngươi lừa gạt tiểu hài tử, tự nhiên phải
hỏi rõ ràng.”
— QUẢNG CÁO —
MeTruyenChu.Com sẽ chuyển qua sử dụng tên miền mới MeTruyenCv.Com,
vui lòng ghi nhớ tên miền mới metruyencv.com
Lâm Bình Chi hơi không kiên nhẫn nói: “Ta đã nói qua, ta không có lừa gạt
tiểu hài tử. Ngươi còn là mau đưa tiểu sư muội trả lại cho ta đi, chúng ta
phải rời đi “
.
Dương Thiền không để ý đến Lâm Bình Chi, nàng chỉ vào Lâm Bình Chi, hỏi Cát Tường: “Tiểu muội muội, ngươi biết người này sao?”
Lâm Bình Chi cười lạnh nói: “Chúng ta đương nhiên biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận