Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 340 - Hạo Thiên Dao Trì cũng sụp đổ! (2)

Thực lực của nam tử mặc áo giáp không bằng thiếu niên, bị giết đến luống cuống tay chân, chật vật không thôi.
Bởi vì nam tử mặc áo giáp quá hoảng hốt, nên lúc hắn tránh né truy sát, không cẩn thận, đầu va chạm với con diều mà Lý Nguyên đang thả bay trên bầu trời.
Nam tử mặc áo giáp không ngờ lại có chuyện bất ngờ này, bị dây diều quấn vào mắt cá chân, trực tiếp rơi xuống từ trên không trung, vừa hay rơi vào trong viện.
Lúc này, thiếu niên giẫm lên Phong Hỏa Luân đó cũng đuổi giết xuống, hắn dừng ở trước mặt nam tử mặc mặc áo giáp, dùng Hỏa Tiêm Thương chĩa vào cổ nam tử, vẻ mặt đắc ý nói: “Hừ, Lý Tịnh, xem ngươi còn chạy nơi nào!”
Lý Tịnh thấy bị Na Tra bắt được, trong lòng kêu khổ không thôi.
Lẽ nào trời muốn giết ta, lại bị một con diều làm hỏng tính mạng.
Hắn quay đầu chuẩn bị nhìn con diều xúi quẩy, kết quả lại nhìn thấy Lý Nguyên, vẻ mặt không khỏi ngây ra: “Chậc, đây không phải là Lý tiểu hữu sao?”
Na Tra nghi ngờ nhìn Lý Nguyên.
Hắn không ngờ tùy tiện gặp được một người, lại còn là người quen biết Lý Tịnh.
Nhưng hắn thấy Lý Nguyên chỉ có Địa Tiên sơ kỳ, nên hoàn toàn không để trong lòng.
Nếu dám ngăn cản tiểu gia lấy mạng chó của Lý Tịnh, thì tiểu gia sẽ thu thập ngay cả hắn.
Na Tra hung hăng suy nghĩ.
Lý Nguyên nhìn Lý Tịnh, mỉm cười: “Lão Lý, bị con trai đuổi giết à?”
Lý Tịnh kinh ngạc nói: “Sao tiểu hữu lại biết hắn là con trai ta?”
Hắn đột nhiên vỗ đầu, giật mình nói: “Nhất định là tiểu hữu bói ra.”
Na Tra lại có chút không kiên nhẫn, hắn kêu về phía Lý Tịnh: “Chết đến nơi rồi còn có tâm trạng nói chuyện, muốn tán gẫu thì đợi sau khi ngươi biến thành quỷ rồi hãy đi nói chuyện với hắn.”
Nói xong, hắn định giơ thương đâm về phía Lý Tịnh.
Lý Tịnh sợ tới mức vong hồn đều bốc lên, ngồi trên mặt đất khóc lớn nói: “Hu hu hu, hối hận lúc trước đã làm sai, lúc trước Lý tiểu hữu suy đoán người này có tiềm chất Hỗn Thế Ma Vương, cần danh sư quản giáo, không ngờ lại gặp phải sư phụ hồ đồ Thái Ất chân nhân.
Sớm biết thì không nên để Na Tra bái hắn làm thầy rồi.”
“Chậc.”
Đột nhiên, Na Tra nghĩ đến điều gì đó.
Chỉ thấy hắn buông Hỏa Tiêm Thương xuống, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Lý Nguyên, lớn tiếng hỏi: “Thì ra ngươi chính là thầy bói nói ta là Hỗn Thế Ma Vương, còn muốn Lý Tịnh nghiêm khắc quản thúc ta.”
Na Tra nhớ đến cảnh bi thảm hai năm nay bị mấy lão phu tử thay phiên nhau dạy dỗ, trong lòng không khỏi thêu đốt lửa giận.
Hắn đã sớm muốn tìm thầy bói này để xã giận trong lòng, chỉ là luôn không có cơ hội, không ngờ hôm nay đuổi giết Lý Tịnh, vừa hay đi tới nhà hắn.
Xem ra thù mới hận cũ có thể cùng nhau báo rồi! Sắc mặt Na Tra lập tức lộ ra một tia tàn nhẫn.
Lý Nguyên vốn không để ý tới Na Tra, mà cười nói với Lý Tịnh: “Lão Lý, xem ra ngươi dạy không được rồi.”
Vẻ mặt Lý Tịnh cạn lời nhìn lấy Lý Nguyên.
Đây là người gì vậy, ta sắp nộp mạng rồi, vậy mà còn cười vui sướng khi thấy người gặp họa.
Hắn cười khổ nói với Lý Nguyên: “Lý tiểu hữu, ngươi tính toán vô song, tính toán không bỏ sót, sao lúc trước lại không nhắc nhở ta đôi chút hôm nay sẽ là ngày chết của ta.”
Lý Nguyên không cho là đúng nói: “Nếu ngươi đã gặp ta thì tất nhiên không chết được.
Đừng ngồi trên mặt đất nữa, hãy đến uống rượu đi.”
Lý Tịnh không thản nhiên được như Lý Nguyên, giờ phút này hắn hoàn toàn không dám lộn xộn, sợ chọc giận Hỗn Thế Ma Vương Na Tra này.
Na Tra thấy bản thân bị phớt lờ, tức giận đến mặt đỏ tai hồng, hắn lạnh lùng hỏi Lý Nguyên: “Nếu ngươi bói lợi hại như vậy, vậy ngươi bói cho bản thân chưa, ngươi đã bói ra khi nào thì ngươi sẽ chết chưa?”
Lúc này, Lý Nguyên mới nhìn về phía Na Tra, hắn lắc đầu nói: “Sao trải qua hai lần dạy dỗ trước, ngươi vẫn không biết thu liễm kích động chứ, là muốn chịu thiệt sao.”
Na Tra thấy Lý Nguyên nhắc đến hai lần dạy dỗ mà hắn đã trải qua, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc.
Hắn phát hiện Lý Nguyên thật sự có mấy phần bản lĩnh, lại nắm rõ chuyện của hắn trong lòng bàn tay.
Không biết là hắn nghe nói hay là suy đoán ra, khiến Na Tra không còn nóng lòng báo thù nữa.
Mà hỏi Lý Nguyên: “Ngươi có biết tại sao ta muốn giết Lý Tịnh không?”
Lý Nguyên vừa lật thịt nướng, vừa nói: “Bởi vì Lý Tịnh đẩy ngã miếu thờ ngưng tụ ba hồn bảy vía của ngươi, phá hủy hương hỏa khí vận của ngươi.”
Trên mặt Na Tra lộ vẻ giật mình, vậy mà hắn thật sự biết được.
Người này quả nhiên thần dị.
Hắn nhẫn nhịn khiếp sợ trong lòng, lại hỏi Lý Nguyên: “Vậy ngươi nói xem, hắn hủy hoại ta, đẩy ngã kim thân của ta, ta giết hắn trả thù có phải là hợp tình hợp lý hay không?”
Lúc này, Lý Nguyên đã nướng xong mấy chục xiên thịt nướng.
Hắn đặt thịt nướng trên đĩa, rắc ít hành lá màu xanh lá cây trên đó, trông hương vị đầy đủ, rất hấp dẫn.
Lý Nguyên bưng thịt nướng lên bàn, rồi thoải mái ngồi xuống.
Trước đó Dương Mi đạo nhân luôn nhìn chằm chằm Lý Nguyên nướng thịt nướng, sự chú ý hoàn toàn không đặt trên người Lý Tịnh và Na Tra.
Hắn thấy thịt đã được nướng xong, vì vậy không thể chờ đợi mà đến gần.
“Ừng ực, thơm quá, ta không khách sáo nữa.”
Nói xong, hắn muốn đưa tay ra nắm lấy.
Lý Nguyên lên tiếng ngăn cản: “Khoan đã.”
Vẻ mặt Dương Mi đạo nhân suy sụp: “Lý lão đệ đừng vô tình như vậy mà.”
Lý Nguyên mặc kệ… Dương Mi đạo nhân, hắn cầm hơn mười xiên thịt nướng đặt ở trong bát của Dương Mi đạo nhân, nói: “Đây là của ngươi.”
Nếu hắn không phân chia, chỉ sợ trong nháy mắt, mấy chục xiên thịt nướng này sẽ bị một mình quỷ chết đói Dương Mi đạo nhân ăn sạch.
Dương Mi đạo nhân nhìn thịt nướng trong bát, lập tức chuyển buồn thành vui.
“Lý lão đệ tinh ý.”
Nói xong, hắn lập tức cầm thịt nướng ăn vù vù.
“Wow, thịt nướng này thơm quá, ngon quá đi.”
Ừng ực! Na Tra nhìn thịt nướng, cổ họng không kìm được mà khẽ động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận