Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1123 - Kim Sơn tự Pháp Hải (2)

Hắn chỉ cảm thấy trái tim bị dọa đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, Pháp Hải này sao lại khó chơi như thế?
Nói dối mà cũng cảm nhận được.
Năng lực này nghịch thiên quá mức rồi đấy.
Trong lúc Phổ Giác đang hệ thống lại từ ngữ muốn giải thích một chút thì Pháp Hải lại tên tiếng.
Chẳng qua lần này giọng điệu của Pháp Hải lại trở nên vô cùng nghiêm túc, đáng sợ giống như Nộ Mục Kim Cương Phật môn: “Nói, ngươi lén la lén lút đến Kim Sơn tự của ta, có ý đồ gì?”
Phổ Giác cảm thấy Pháp Hải quát một tiếng đã khiến hồn phách của hắn sắp mất sạch rồi.
Hắn lại bị Pháp Hải nhìn chăm chú, cảm giác bí mật trên người mình đều bị nhìn thấu, không nơi nào để che giấu.
Trong lòng Phổ Giác hoảng sợ nhưng nét mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, hắn tỏ ra hồ đồ nói: “Tiểu tăng có thể có mục đích gì chứ? Chẳng qua vừa hay du ngoạn đến nơi này tạm ở vài hôm mà thôi, nếu như chủ trì không chào đón vậy tiểu tăng rời đi là được thôi.”
Nói rồi hắn bèn giả vờ tức giận đứng dậy chuẩn bị rời khỏi Kim Sơn tự.
Pháp Hải thấy vậy cũng không ngăn cản mà chỉ lạnh lùng cười nói: “Ngươi cho rằng ngươi không nói thì ta sẽ không biết được mục đích của ngươi sao?”
Nói rồi chỉ thấy đôi tay hắn không ngừng chuyển động kết thành các loại pháp ấn.
Huyền quang rực rỡ sắc màu trong tay Pháp Hải lập tức lóe sáng.
Phổ Giác chú ý đến động tác của Pháp Hải, trong lòng vừa nôn nóng vừa tức giận, hắn không ngờ chỉ một câu không hợp ý Pháp Hải đã ra tay.
Đây thật sự là người xuất gia sao?
Làm gì có người xuất gia nào kích động như vậy?
Phổ Giác không rảnh mỉa mai, hắn vội vàng vận công pháp một lớp kim quang bộc lên ngươi hắn khiến cả người hắn biến thành màu vàng ròng.
Sau đó hắn dùng chân đạp lên mặt đất, cả người hắn lập tức hóa thành một luồng kim quang chui xuống đất biến mất không thấy tăm tích.
“Chút tài mọn cũng dám múa rìu qua mắt thợ.”
Pháp Hải mỉm cười lạnh lùng một cái, sau đó hắn giơ ngón tay chỉ vào hướng Phổ Giác biến mất.
“Úm ma ni bá mễ hồng.”
Cùng với tiếng chú ngữ vang vọng một đường huyền quang lập tức đánh lên người Phổ Giác.
Phổ Giác ngay tức khắc bị đánh phun ra máu, Kim Cương Bất Hoại phòng ngự thần công trên người hoàn toàn không có bất cứ hiệu quả nào.
Ngay sau đó không để Phổ Giác kịp phản ứng lại, hắn đã cảm thấy cơ thể nhẹ tênh, sau đó cơ thể mất khống chế từ trong lòng đất bị hút lên quay về bên trong thiện phòng.
“Thế giới Tam Thiên, Phù Sinh Nhược Mộng. Úm ni bát mễ hồng.”
Pháp Hải lại đánh một đường huyền quang lên người Phổ Giác.
Nhưng mà lần này Phổ Giác không hề cảm nhận được bất cứ cảm giác đau đớn nào, hắn chỉ cảm thấy mình đang nằm mơ, trong mơ hắn hồi tượng lại tất cả những gì hắn đã trải qua từ khi sinh ra cho đến hiện tại.
Thậm chí, ngay cả những hồi ức hắn không còn nhớ nữa cũng trở nên vô cũng rõ ràng.
Tu vi hiện tại của Pháp Hải chỉ là Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ, vẫn chưa thể dễ dàng thăm dò suy nghĩ, hồi ức, quá khứ và tương lai của đối phương.
Do đó hắn chỉ đành dùng thuật Tiêu Hồn để cướp lấy hồi ức của Phổ Giác, từ đó biết được thứ mình muốn biết.
Sau khi hắn xem hồi ức của Phổ Giác xong, nét mặt không khỏi tỏ ra kinh ngạc.
Hắn không ngờ người này lại là một người đến từ vực ngoại.
Đối phương không những biết được những chuyện xảy ra trong hồng hoang lại còn xem một bộ phim Bạch Xà truyện, mà trong bộ phim này có một vài chuyện liên quan đến Pháp Hải hắn.
Hóa ra ở một thế giới khác, ta và Bạch Tố Trinh còn có một đoạn giao tình như thế.
Chẳng trách thiên ma vực ngoại này lại nghe ngóng chuyện của Bạch Xà và Tiểu Thanh.
Nhưng mà Bạch Tố Trinh ở thế giới này chẳng dễ trêu chọc như thế.
Đối phương không những có nhánh dương liễu là Tiên thiên linh bảo cực phẩm, quan trọng là Bạch Tố Trinh còn quen biết với Lý tiền bối.
Sao ta dám trấn áp nàng dưới Tháp Hàng Yêu chứ?
Hơn nữa Bạch Tố Trinh có năng lực này đương nhiên cũng không đến lượt một tên phàm nhân Hứa Tiên cứu.
Pháp Hải cũng không quá bận tâm về chuyện của Bạch Tố Trinh, mọi sự chú ý của hắn đều đặt lên trên ‘Chủ Thần’.
Không ngờ trong thế giới Hồng Mông lại có một nơi thần kỳ như thế, chỉ cần hoàn thành các nhiệm vụ sẽ có thể đổi các loại phần thưởng trong không gian chủ thần.
Tu vi cũng không cần cực khổ ngồi thiền tu luyện, chỉ cần dùng Chủ Thần tệ sẽ có thể đổi được.
Nếu như ta có thể tiến vào không gian Chủ Thần chẳng phải không bao lâu sẽ có thể thăng lên Đại La Kim Tiên rồi sao?
Nghĩ đến đây trong lòng Pháp Hải không khỏi trở nên sốt ruột.
Hắn không hề do dự trực tiếp rút lấy linh hồn của Phổ Giác, hắn muốn thử xem có thể thay thế Phổ Giác trở thành luân hồi giả hay không?
“Ding, một luân hồi giả đã chết.”
Mộc Thạch Nhân vốn đang ở trong phòng vừa ăn đồ ăn vặt, vừa xem video ngắn trông vô cùng nhãn nhã.
Ngay lúc nàng bỗng nghe thấy một tiếng nhắc nhở Chủ Thần vang lên trong đầu.
Lại có thêm một luân hồi giả chết rồi!
Đây đã là luân hồi giả thứ năm phải bỏ mạng.
Mộc Thạch Nhân bùi ngùi trong lòng.
So với những luân hồi giả khác, nàng và Cung Vị Ương, Lư Khán Sơn sống rất thong thả.
Ngoại trừ ngày đầu tiên, bọn họ lo lắng sợ hãi ra thì mấy ngày hôm nay trải qua cũng khá dễ chịu.
Vừa xem điện thoại vừa ăn đồ ăn, cảm giác giống như quay về xã hội hiện đại vậy.
Đám người Lý Nguyên, Tam Thanh không hề để ý đến bọn họ, coi bọn họ như ba vị khách bình thường.
Hơn nữa nhờ có điện thoại mà bọn họ đã có một nhận thức toàn diện về hồng hoang, hoàn toàn không còn mù mờ như khi mới đến đây nữa.
“Cộc cộc cộc.”
Bỗng nhiên Mộc Thạch Nhân nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nàng mở cửa ra xem chính là hai người Lư Khán Sơn và Cung Vị Ương.
“Lại có thêm một luân hồi giả chết rồi, cũng không biết là ai?” Cung Vị Ương nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận