Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2008 - Quá tàn nhẫn, quá mất mặt!

Đây chính là Hủy Diệt Chi Viêm!
Đại chúa tể trong nháy mắt đã nhận ra lai lịch của ngọn lửa tím than này, trong lòng hắn không khỏi mừng thầm.
Pháp tắc hủy diệt và pháp tắc huyết sát chính là hai loại pháp tắc hắn tu luyện chính.
Dùng Hủy Diệt Chi Viêm để đối phó hắn chẳng phải cùng một đạo lý với dùng nước dìm cá chết đuối sao?
Không những lãng phí thời gian còn cung cấp thêm cội nguồn sức mạnh cho hắn.
Nhưng mà khi Đại chúa tể vừa nghĩ như vậy, linh hồn của hắn bỗng trở nên vặn vẹo dữ tợn giống như một cái bánh quai chèo bị thắt lại.
Hắn chỉ cảm nhận được một cơn đau đớn cực lớn trước nay chưa từng có trong nháy mắt đã lấp đầy khắp linh hồn của hắn.
Đây là nỗi đau đớn khi liệt hỏa thiêu đốt linh hồn, nỗi đau này còn đau đớn hơn cơ thể bị phá hủy gấp ngàn lần.
Đây là nỗi đau khiến người ta muốn chết đi.
Linh hồn của Đại chúa tể không ngừng phát ra tiếng lốp bốp, giống như bị đốt cháy nổi lên bong bóng dầu.
“A!”
Linh hồn đang bị đốt cháy, Đại chúa tể đang điên cuồng kêu gào.
Tiếng kêu thảm thiết khiến cho lệ quỷ dạ xoa đều cảm thấy hoảng sợ.
Tất cả mọi người nhìn thấy Đại chúa tể mất hết tôn nghiêm kêu gào thảm thiết thì đều trợn tròn mắt, kinh ngạc tập thể.
Đây tuyệt đối không phải là Đại chúa tể.
Nếu là Đại chúa tể sao còn chưa ra tay đã rơi vào nông nỗi này?
Cảm giác như ở trước mặt của cữu cữu Tô Trường Ly, hoàn toàn không có chút sức lực phản khán!
Trước đây, Đại chúa tể nói muốn khiến Lý Nguyên sống không bằng chết, linh hồn vĩnh viễn bị thiêu đốt.
Không ngờ, trong chớp mắt tất cả mọi trừng phạt đã giáng thẳng lên người Đại chúa tể.
Quá tàn nhẫn, quá mất mặt!
Thực lực của Lý Nguyên rốt cuộc cao đến mức nào?
“A!”
Đại chúa tể kêu la thảm thiết, chịu đựng cơn đau đớn dữ dội.
Nhưng mà hắn không vì vậy mà cúi đầu chịu thua, ngược lại hắn còn điên cuồng uy hiếp Lý Nguyên: “Ngươi chết chắc rồi, ngươi đã thành công chọc tức ta, aaa”
Nói đến đây hắn nhịn không được mà hét lên đau đớn, sau đó tiếp tục ra vẻ: “Bản tôn của ta lập tức sẽ giáng lâm, đến lúc đó ta sẽ trả cho ngươi gấp bội nỗi đau đớn mà ta phải chịu.”
Ngoài tiếng hét thảm thiết của Đại chúa tể ra, tám vị Đại Đế cũng kêu lên đau đớn.
Chỉ thấy Thú Hoàng đã cào bộ xương của mình thành bột, nỗi đau mà hắn phải chịu không thua gì so với Đại chúa tể.
Còn bảy vị Đại Đế còn lại thì đã tát cái đầu của mình máu me đầm đìa từ lâu, nhưng mà sau khi đầu của bọn họ bị tát máu me đầm đìa thì lại tự mọc lại cái đầu, sau đó tiếp tục bị bọn họ tát cho đến khi đầu rơi máu chảy, rồi lại mọc lại cái khác cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Trong phút chốc, hư không tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết của bọn họ và tiếng bạt tay.
Đối diện với uy hiếp của Đại chúa tể, Lý Nguyên vẫn thờ ơ.
Cho dù bản tôn của Đại chúa tể đến, chẳng phải còn phải lăn lại cho hắn.
Sau khi Đại chúa tể kêu gào không lâu, trên không trung bỗng xuất hiện một lốc xoáy đỏ tươi khổng lồ.
Trong lốc xoáy màu máu đó lóe lên các loại mảnh vỡ pháp tắc đáng sợ, tràn ngập khắp khí tức Hoang Cổ cướp đoạt tâm hồn con người.
Sinh linh của thế giới Tinh Hà sau khi cảm nhận được nguồn khí tức này đều dựng lông măng, lạnh lẽo phát run, chỉ cảm thấy như sắp xảy ra chuyện gì đáng sợ lắm.
“Đây chính là bản thể của Đại chúa tể Hoang Cổ giáng lâm sao?”
“Khí tức tỏa ra đã có thể biết được bản thể Đại chúa tể Hoang Cổ mạnh như thế nào?
“Cữu cữu của Tô Trường Ly sao không ra tay ngăn cản bản thể Đại chúa tể giáng lâm chứ? Nếu như đối phương thành công giáng lâm thì không có kết cục tốt đẹp!”
“Đúng vậy, nên nhân lúc đối phương vẫn chưa giáng lâm nghĩ cách cản đối phương mới phải.”
Vô số tu sĩ Tinh Hà tranh luận sôi nổi.
Đầy nỗi lo lắng sâu sắc.
Rất nhanh lốc xoáy màu máu bỗng nhiên phóng ra vô số hồng mang giống như núi lửa phát nổ.
Trong thoáng chốc, cả thế giới Tinh Hà, hồng quang phóng to, huyết sắc dày đặc, một nguồn khí tức thần bí và quỷ dị tràn ngập chư thiên vũ trụ, uy áp cửu thiên thập địa.
Mà khi hồng quang phóng ra, một bóng dáng khổng lồ xuất hiện ngay tại vị trí vốn thuộc về lốc xoáy màu máu.
Mức độ khổng lồ của dáng người này không thể dùng từ ngữ để hình dung được nữa.
Bởi vì cho dù Thánh Vương, Tiên Vương cũng không thể dò xét được toàn bộ dung mạo của đối phương.
Thế giới Tinh Hà nhỏ bé giống như một sợi lông trên người hắn.
Bộ dạng mà hắn bày ra cũng vô cùng tà ác.
Chỉ có thể nhìn thấy vô số xúc tu đang ngoe nguẩy trong hư không, trên mỗi sợi xúc tu còn mọc thêm một con mắt.
Mà cái xúc này giống hệt với dáng vẻ của Đại chúa tể Hoang Cổ trước đây.
Hơn nữa thực lực của những xúc tu này đều không hề thua kém với Đại chúa tể.
Chẳng qua giờ phút này, xúc tu bay lượn trên hư không nhiều không kể xiết.
Chỉ riêng những sợi mà mọi người nhìn thấy đã không dưới một trăm.
Còn về những sợi không nhìn thấy càng không thể ước chừng được.
Kết quả thật sự mỗi một sợi xúc tua đều có thực lực giống như Đại chúa tể!
Nghĩ đến đây vô số người thầm hít một ngụm khí lạnh. Cho dù là Tô Trường Ly khi nhìn thấy tình hình này cũng không nhịn được mà cảm thấy da đầu tê rần.
Dù sao phân thân của Đại chúa tể trước đây đã có thực lực của Thánh Nhân đại viên mãn, còn bản tôn của nó lại tập hợp nhiều Thánh Nhân đại viên mãn như thế.
Có thể tưởng tượng ra thực lực của bản tôn này tột cùng đáng sợ đến mức nào.
Suy cho cùng cả hồng hoang cũng chỉ có mấy Thánh Nhân mà thôi.
Xem ra bản tôn của Đại chúa tể Hoang Cổ không hề yếu như tưởng tượng.
Tô Trường Ly lập tức thu lại vẻ khinh thường trong lòng.
Không khỏi hơi lo lắng cho cữu cữu.
Tuy nàng biết thực lực của cữu cữu rất mạnh, được xưng là Đại Đạo chí cao.
Nhưng mà hồng mông quá lớn, cũng chẳng ai biết được sẽ có tồn tại nào mạnh hơn cữu cữu không chứ?
Cho dù không mạnh bằng cữu cữu, tu vi ngang bằng với cữu cữu cũng khá phiền phức.
Tô Trường Ly lo lắng nhìn cữu cữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận