Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2115 - Đỉnh cao của nhan sắc!

Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu?
Nghĩ tới đây, tâm trạng Lâm Đại Ngọc không khỏi trầm xuống.
Vẻ u sầu giữa đôi lông mày, tức khắc trở nên càng đậm.
Song, nàng cũng không nói lại tình huống trong cơ thể mình cho hai sư phụ.
Tránh cho hai sư phụ lo lắng.
Đi vào khách điếm.
Bày biện trong khách điếm, ngược lại khiến Lâm Đại Ngọc rất thích.
Không có đồ trang trí xa hoa, lộ ra mộc mạc và nguyên sơ.
Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, chỉ có thể rơi trên vị trí cửa sổ.
Ánh sáng trong khách điếm, có vẻ hơi âm u.
Ở hành lang và đường rẽ của khách điếm, đặt mấy chậu thủy tiên và lục la, làm cho khách điếm vốn có vẻ vô cùng thanh u yên tĩnh, thêm vài phần sinh cơ.
Quan trọng là, khách điếm được quét dọn đến mức sạch sẽ dị thường, khiến người ta cảnh đẹp ý vui.
Người trong khách điếm rất ít.
Ngoài một nữ tử bạch y đang an tĩnh ngồi trong quầy rượu đọc sách ra, cũng chỉ có ba nam tử ngồi trong đại sảnh đánh bài poker.
Nữ tử bạch y rất xinh đẹp, dung mạo và khí chất, vậy mà không hề thua kém Bạch Tố Trinh.
Lâm Đại Ngọc nhìn mà ghen ghét một hồi.
Ba nam tử, một trẻ hai già.
Hai người già một gầy một mập, đều mặc đạo bào vải bố, cũng đều hói đầu.
Đạo nhân mặt gầy vàng vọt, giữa hai lông mày tràn đầy đau khổ, nhìn qua còn ưu sầu hơn Lâm Đại Ngọc.
Đạo nhân mặt mập hồng hào, thì trước sau một vẻ vui tươi hớn hở, tràn đầy hiền hậu.
Hai đạo nhân này, vừa đánh bài, còn vừa ăn đồ ăn vặt ngon lành.
Lâm Đại Ngọc từ sau khi bước vào, thì chưa từng thấy hai người này dừng miệng.
Nhưng mà, lực chú ý của Lâm Đại Ngọc, lại chủ yếu đặt trên người nam tử trẻ tuổi kia.
Nam tử này nhìn chừng hai mươi tuổi, dáng dấp thật sự quá đẹp trai rồi.
Mặt như quan ngọc, mắt như tinh thần, lúc an tĩnh ôn nhuận nho nhã, lúc cười lên vẻ mặt xuất chúng.
Lâm Đại Ngọc nhìn thấy hắn, cũng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tâm tư như ma.
Phải nói, Lâm Đại Ngọc cũng từng gặp soái ca.
Biểu ca nàng Giả Bảo Ngọc, đám người Tần Chung, Giả Liễn, đều là tuyệt thế nam tử dáng dấp số một số hai.
Đáng tiếc, Giả Bảo Ngọc và Tần Chung dầu mỡ quá nặng, dương cương không đủ.
Mà Giả Liễn tuy rằng tuấn lãng dương quang, lại lộ ra một tia lỗ mãng.
Nói chung, so với nam tử trước mắt này, Giả Bảo Ngọc và Giả Liễn đều kém quá xa.
Người này là ai?
Làm sao lại đẹp trai như vậy?
Lúc Lâm Đại Ngọc đang âm thầm đánh giá Lý Nguyên, chỉ thấy Tiểu Thanh đã chạy đến trước mặt Lý Nguyên, ngượng ngùng hành lễ vạn phúc với Lý Nguyên: “Lý công tử, ta và tỷ tỷ tới thăm ngươi đây.”
Hoàn toàn không còn tùy tiện như lúc bình thường, tỏ ra đặc biệt thục nữ nhu thuận.
Bạch Tố Trinh nhìn thầm cười trộm.
Lâm Đại Ngọc mở rộng tầm mắt.
Thì ra hắn chính là Lý công tử?
Lâm Đại Ngọc cùng lúc kinh ngạc, cũng rốt cuộc hiểu rõ một việc.
Đó là vì sao đại sư phụ và tiểu sư phụ lại cùng lúc thích một người.
Lý công tử này dáng dấp siêu phàm thoát tục như thế, cố phán sinh huy, sợ rằng không có nữ tử nào không thích nhỉ?
Đây đúng là đỉnh cao của nhan sắc!
Đương nhiên, tiểu sư phụ nói Thánh Nhân cũng thích, Lâm Đại Ngọc vẫn không tin.
Dù sao, Thánh Nhân nhất định sớm đã thoát ly loại cảnh giới thấp kém trông mặt mà bắt hình dong này, chắc chắn sẽ không vì một người dáng dấp đẹp trai, mà ái mộ hắn.
Đồng thời, cuối cùng Lâm Đại Ngọc cũng hiểu rõ chuyện lúc trước tiểu sư phụ kêu nàng cua Lý Nguyên đơn thuần là nói đùa.
Ở trước mặt Lý Nguyên nàng sẽ chỉ cảm thấy tự ti thôi chứ còn cua cái gì?
Vẻn vẹn chỉ mỗi giá trị nhan sắc thôi Lý Nguyên đã là tồn tại mà nàng không thể nào với tới được.
Lý Nguyên nhìn thấy Tiểu Thanh thì không khỏi mỉm cười.
Hắn rất có thiện cảm với một Tiểu Thanh nhí nha nhí nhảnh, hoạt bát hiếu động.
Đương nhiên, thứ mà hắn gọi là thiện cảm, là chỉ hắn thích tích cách của Tiểu Thanh.
Chỉ là tính cách thôi.
Bạch Tố Trinh cũng chậm rãi hành lễ với Lý Nguyên nói: “Bạch Tố Trinh bái kiến Lý công tử.”
Lý Nguyên chào hỏi Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh: “Các ngươi đến đây, cứ ngồi bừa đi.”
Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh cũng không lập tức ngồi xuống, các nàng hành lễ với hai vị đạo nhân đầu hói kia nói: “Bạch Tố Trinh/Tiểu Thanh, bái kiến Tiếp Dẫn Thánh Nhân, Chuẩn Đề Thánh Nhân.”
Thì ra hai vị đạo nhân đầu hói chơi đấu địa chủ với Lý Nguyên không ai khác chính Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề.
Hai người này vô cùng lặng lẽ lại có thêm chút chuyện muốn Lý Nguyên tư vấn, cho nên buổi sáng hôm nay liền tới bái phỏng Lý Nguyên.
Nghe thấy danh hiệu của hai người, chẳng những Lâm Đại Ngọc mở to miệng mà ngay cả Tiểu Long Nữ từ đầu đến cuối vẫn luôn yên tĩnh đọc sách trong quầy rượu cũng không nhịn được trùng to hai mắt.
Lộ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Thì ra Tiểu Long Nữ cũng không biết thân phận của hai ông lão này.
Buổi sáng hôm nay, hai đạo nhân đầu hói này đến trước nhà bái phỏng Lý Nguyên, Tiểu Long Nữ cũng không mấy ấn tượng, chỉ coi hai bọn họ là hai ông lão bình thường.
Thậm chí, nàng còn cảm thấy hai ông lão này có hơi buồn cười và hài hước.
Rõ ràng tuổi bọn họ đều đã cao như vậy rồi mà lại gọi Lý Nguyên là tiền bối.
Đứng trước mặt Lý Nguyên còn kinh kính hơn học sinh tiểu học đứng trước mặt giáo viên.
Hơn nữa, hai người này ăn đồ ăn vặt càng không có tí khách sáo nào, cũng không chú ý đến hình tượng một chút.
Làm thế nào nàng cũng không thể nghĩ đến hai ông lão già đến trọc đầu thái độ khiêm tốn, không chút kiêu ngạo cõi tục này thế mà lại là Tây Phương Nhị Thánh sáng tạo Phật môn trong truyền thuyết.
Không phải Thánh Nhân trong truyền thuyết đều là loại tồn tại chí cao vô thượng, bễ nghê vạn giới, vì một chút mặt mũi mà có thể đánh đến càn khôn vỡ vụn sao?
Tại sao Tây Phương Nhị Thánh lại hiền lành như thế, không kiêu ngạ như thế?
Chẳng lẽ là lời đồn sai sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận