Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 170 - Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng biến thành ninja rùa (2)

Nhưng ta là Thánh Nhân nhưng đây là mấy con ngựa mà, hai cái này có thể so sánh sao?
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy hoài nghi nhân sinh.
Người cũng khiếp sợ còn có mấy vị Thánh Nhân Lão Tử, Thông Thiên, Tiếp Dẫn, Nữ Oa.
Tốc độ của cỗ xe ngựa này đã hoàn toàn lật đổ tưởng tượng của bọn họ.
Thông Thiên giáo chủ đột nhiên nghĩ đến trước đây Khuê Ngưu từng nói, ngựa của Lý Nguyên ăn Cửu Diệp Long Huyết thảo.
Lúc trước hắn còn tưởng Khuê Ngưu nhìn lầm, bây giờ xem ra, chỉ sợ Khuê Ngưu thật sự không nhìn sai.
Đát Kỷ đột nhiên nhìn thấy xe ngựa nhà mình giữa không trung thì cũng khá ngạc nhiên há mồm ra.
Hóa ra xe ngựa nhà mình còn có thể bay à?
Bình thường xe ngựa chỉ chạy quanh Triều Ca, căn bản chưa có cơ hội bay lượn, vì vậy Đát Kỷ vẫn không biết, xe ngựa xe mình còn có thể bay.
Tốc độ còn nhanh đến vậy.
“Dương bá, ca ca của ta có tới không?” Đát Kỷ thấy quản gia cưỡi xe ngựa thì lập tức cao giọng hỏi.
Dương bá là một người bình thường, làm sao lái xe phi mã mà mặt vẫn bình thản? Trong lòng Đát Kỷ hiện lên nghi vấn.
Dương Hòe vẫn cong lưng cung kính, hiền hòa nói với Đát Kỷ: “Tiểu thư, công tử trong xe ngựa.”
Nói xong, hắn kéo màn vải ra, một đôi chân ngọc thon dài đi ra ngoài.
Rầm!
Thấy chân ngọc, vô số đệ tử Xiển giáo lập tức ngã như chó ăn cứt.
Không phải công tử sao?
Nhưng sao đôi chân này lại là chân nữ nhân?
Một bóng dáng thướt tha đi ra từ bên trong xe ngựa.
Người nữ tử mặc một bộ váy dài trắng đen hoa lệ, trên tay cầm một cây dù giấy, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành và phong hoa tuyệt đại của nàng không thể dùng ngôn từ để miêu tả.
Hình như tất cả ưu điểm đẹp đẽ của nữ tử trong thiên hạ tập trung toàn bộ vào trên người nữ tử, khiến người ta không tìm ra bất kỳ tỳ vết nào.
Nhóm người Xiển giáo thấy nữ tử, lộ ra vẻ vô cùng kinh diễm, vẻ mặt ngây người như phỗng, không chớp mắt, chìm vào trong dung nhan tuyệt thế của nữ tử, không thể tự thoát khỏi.
Đáy lòng không tự chủ vang lên âm thanh: “Tại sao trên đời có thể có giai nhân như thế?”
“Thược Dược tỷ tỷ, làm sao ngươi cũng tới?”
Ðát Kỷ nhìn thấy Thược Dược, vừa bất ngờ, vừa vui vẻ nói.
Còn nữa, Ðát Kỷ càng nghi ngờ tại sao Thược Dược tỷ tỷ có thể hành tẩu trên trời cao.
Ở trong ấn tượng của nàng, Thược Dược là một nha hoàn thiếp thân không thích nói chuyện, không thích cười nói, cũng không có chút oán hận với phân phó của ca ca, bình thường cũng rất ít ra ngoài viện.
Ðát Kỷ hoàn toàn không biết Thược Dược cũng có thể bay.
“Tiểu thư.”
Thược Dược khẽ mỉm cười với Ðát Kỷ.
Bầu trời đột nhiên thay đổi: Sáng rỡ hẳn lên, hoa cỏ cây cối bị quạt Ba tiêu Phong Hỏa hủy hoại xung quanh lại toả sáng sinh cơ, đâm chồi nở hoa tươi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy dị tượng, vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ, chân mày lập tức nhăn thành một chữ xuyên.
Đây cũng thật là quỷ dị, tại sao chỉ có một nụ cười có thể khiến cây khô gặp mùa xuân, cả Thông Thiên, Nữ Oa, Hậu Thổ, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề cũng đều lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Bọn họ đã gặp Thược Dược mấy lần, ngoài việc quá đẹp đẽ ra, cho tới bây giờ chưa phát hiện nàng có năng lực thần kỳ như thế.
Chẳng lẽ nàng giống với Dương Hòe, cũng là một cao thủ vạn cổ hay sao? Mấy Thánh Nhân âm thầm rung động không dứt.
“Lý Nguyên, ngươi còn có bao nhiêu bí mật mà bọn ta không biết?”
“Chỉ là rốt cuộc hôm nay phải lộ rồi!”
Thược Dược xuống xe ngựa, lập tức mở ô giấy dầu cầm trong tay, giơ cao rèm cửa trước xe ngựa.
Ngay sau đó, một công tử văn nhã vóc người thon dài, mặc áo bào trắng hoa lệ, chậm rãi đi ra từ bên trong xe ngựa.
Ùm! Loảng xoảng loảng xoảng! Nhìn thấy công tử ca thiên hô vạn hoán mới tới, đệ tử Xiển giáo lập tức cả kinh trợn mắt há hốc mồm, da mặt co quắp không thôi.
Không ít người lảo đảo, trực tiếp té ngã gục.
Cũng không thiếu người không biết làm rơi binh khí trong tay trên mặt đất.
Mịa nó! Xe ngựa xa hoa như vậy, ra sân hoa lệ như vậy, còn tưởng rằng là nhiều cao thủ lợi hại, không nghĩ tới lại là một tu sĩ Địa Tiên kỳ! Mọi người lập tức có cảm giác ăn một con ruồi.
Tuyệt thế giai nhân như thế lại cầm ô cho một Địa Tiên kỳ, một điệu bộ nữ bộc, mọi người lại càng hâm mộ đố kỵ.
“Huhuhu, tại sao ta đường đường là Kim Tiên, lại không có nữ bộc xinh đẹp như vậy?”
“Kim Tiên ra ngoài chơi, Thái Ất Kim Tiên ta cũng không có!”
“Thái Ất Kim Tiên đi chơi bùn, Đại La Kim Tiên cũng không có.”
Nhiên Đăng đạo nhân sưng mặt sưng mũi há miệng giật mình, cuối cùng vẫn không biết xấu hổ lên tiếng.
Huhu, ta cũng muốn! Mọi người muốn xem Địa Tiên kỳ ra sân dưới nhiều ánh nhìn chăm chú rốt cuộc là nhân vật thần tiên nào mới có giá như vậy.
Chỉ là bởi vì chiếc dù giấy, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một chiếccằm bóng loáng trắng noãn, góc cạnh rõ ràng.
Phần từ miệng trở lên của nam tử bị dù che mất.
Điều khiến mọi người im lặng chính là thần trí của bọn họ lại không xuyên qua một chiếc dù giấy.
Chẳng lẽ chiếc dù giấy là pháp bảo gì sao?
Lý Nguyên thong dong tiêu sái bước xuống xe ngựa, chắp tay lắc lư đi tới trước mặt Ðát Kỷ, toàn bộ hành trình hoàn toàn không liếc mắt nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn hay đệ tử Xiển giáo.
Trong cả thiên địa, dường như chỉ có một mình muội muội.
Thược Dược che dù cho Lý Nguyên, bên cạnh hắn như hình với bóng.
“Ca!”
Ðát Kỷ nhìn Lý Nguyên, ngọt ngào gọi một tiếng.
Ngao Châu đứng ở bên cạnh Ðát Kỷ, nhìn Lý Nguyên dẫm lên mây mà đến, chẳng biết tại sao, mặt có chút nóng, tim nhảy dồn dập.
Nếu như, hắn đặc biệt đến vì ta, thật là tốt biết bao! Một suy nghĩ dâng lên trong lòng Ngao Châu, rất lâu không xua đi được.
Đáng tiếc, trong ánh mắt của Lý Nguyên không có người bên cạnh.
Lý Nguyên nhìn muội muội, cưng chiều cười nói: “Nghịch ngợm đủ rồi, có thể trở về thôi.”
Ðát Kỷ tức giận liếc mắt nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Ta vốn dĩ chuẩn bị đi, nhưng mà Nguyên Sơ đạo hữu, cũng chính là Nhị sư bá ta không để ta đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận