Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 954 - Cho dù là Thánh Nhân gia cũng không thể xa xỉ như vậy!

Một đệ tử thất hồn lạc phách cảm thán nói.
“Bát đũa nơi này nói ít cũng có mấy chục cái, nếu đều là Tiên Thiên linh bảo cực phẩm… Trời ạ, đầu ta hơi choáng váng.”
“Vậy mà ta lại dùng Tiên Thiên linh bảo pha mì gói, nói ra ngoài người khác cũng không thể tin được.”
“Lý công tử rốt cuộc là ai? Sao lại có nhiều Tiên Thiên linh bảo như vậy?”
“Chẳng lẽ Lý công tử là Thánh Nhân?”
“Nhưng cũng không nghe nói Thánh Nhân có nhiều Tiên Thiên linh bảo cực phẩm như vậy!”
“...”
Ngay lúc mọi người cảm khái khó hiểu thì nước đã sôi.
Lý Tú Ninh đổ nước vào bát của sư phụ trước, sau đó đổ cho mấy sư tỷ.
Vân Hà cảm nhận được nước sôi tản ra linh khí tinh thuần, không khỏi có chút kinh ngạc nói: “Hình như nước này hơi không bình thường?”
Nghe Vân Hà nói, đám người Vân Lam, Vân Mông vội vàng dùng thần thức thăm dò nước sôi trong bát.
“Nước này, hình như, dường như, có chút, giống như dịch thể Ngưng Chi Cam Lộ, nước thánh sinh mệnh trong truyền thuyết.”
“Không thể nào, nghe nói một giọt dịch thể Ngưng Chi Cam Lộ là có thể tăng linh lực hơn trăm linh thảo, một bình nước sôi lớn như vậy, nếu thật sự là dịch thể Ngưng Chi Cam Lộ, vậy quý giá biết bao, sao có thể lấy ra pha mì gói?”
“Nhưng khí tức mà nước này tản ra thật sự rất giống dịch thể Ngưng Chi Cam Lộ.”
Đại Tự Tại thấy đệ tử đang tranh luận chuyện nước, không khỏi mở miệng nói:
“Các ngươi không cần tranh luận, đây chính là dịch thể Ngưng Chi Cam Lộ.”
“Ta nói ngay mà, đây thật sự là dịch thể Ngưng Chi Cam Lộ!”
“Xa xỉ! Không ngờ lại có ngày ta có thể dùng dịch thể Ngưng Chi Cam Lộ pha mì.”
“Chỉ sợ Ngọc Đế trên trời cũng không xa xỉ như vậy!”
“...”
Phản ứng của mọi người có vẻ có chút bình tĩnh.
Vốn không trợn mắt há mồm, hoặc nghẹn họng.
Chủ yếu là các loại tin tức trải qua lúc trước quá chấn động, khiến mọi người đã cảm thấy chết lặng.
Chỉ trong chốc lát, mì ăn liền đã được pha xong.
Mọi người không chờ đợi được bắt đầu ăn mì ăn liền được pha với dịch thể Ngưng Chi Cam Lộ.
“Sột soạt, wow, thơm quá.”
“Ngon quá đi.”
“Sột soạt, dai quá.”
“Mùi vị quả thật rất khác với ăn khô, nhưng cũng có hương vị vô song.”
“Lạp xưởng ngon quá đi.”
“...”
Mọi người vừa ăn, vừa khen không dứt miệng.
Đến sau cùng, ngay cả nước súp cũng húp sạch sẽ.
Ăn xong, còn lộ ra biểu cảm chưa thỏa mãn.
“Chưa ăn đủ!”
“Thật muốn ăn thêm mấy gói mì ăn liền nữa.”
“Tú Ninh sư muội, có thể đến chỗ Lý công tử xin thêm chút không?”
Lý Tú Ninh lắc đầu nói: “Muốn ăn thêm thì đừng nghĩ nữa, ta đã lấy hết mì ăn liền và lạp xưởng trên kệ rồi.”
“Chúng ta đi cầu xin Lý công tử làm cho chúng ta chút đi.”
Có người đề nghị.
Lý Tú Ninh: “Ta khuyên các ngươi nên bỏ ý niệm không thực tế này đi, Lý Nguyên sẽ không đồng ý đâu.”
Đây là kinh nghiệm đạt được sau khi nàng bị đả kích vô số lần.
“Vậy làm sao đây, ta vẫn muốn ăn.”
“Đúng vậy, ăn món ngon như vậy, lại nói cho ta biết sau này không thể ăn được nữa, đây không phải là tra tấn người ta sao?”
“Nghĩ ít cách nhõng nhẽo cứng rắn với Lý công tử đi?”
“Đúng vậy, nhiều người chúng ta đi cầu xin hắn, không sợ hắn không đồng ý.”
Lý Tú Ninh nhắc nhở: “Các ngươi đừng hao tâm tổn trí nữa, Lý Nguyên sẽ không mềm lòng đâu.”
“Không thử một lần thì sao biết?”
“Đúng vậy, nói không chừng Lý công tử chỉ không mềm lòng với sự muội thì sao?”
Da mặt Lý Tú Ninh run rẩy, không ngờ mình lại bị xem thường.
Ta không kém, có hiểu không?
“Bỏ đi, các ngươi nguyện ý thử thì đi thử đi, đến lúc đó bị đả kích, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi là được.”
“Vậy thì bọn ta sẽ đi thử.”
“Bát thì làm phiền sư muội rửa rồi.”
Nói xong, mọi người ăn ý buông bát đũa xuống, sau đó nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng bếp, chỉ còn lại một mình Lý Tú Ninh nhìn đống bát đũa.
Lý Tú Ninh: “...”
Đây là đám sư tỷ kiểu gì vậy?
Không phải sư tỷ là nên chăm sóc tiểu sư muội sao? Các ngươi chăm sóc như vậy à?
Tình cạn rồi!
s
“Ta quyết định rồi, ta muốn sử dụng mê hồn mị hoặc đại pháp của ta để Lý Nguyên quỳ gối dưới váy lụa của ta, để mỗi ngày hắn làm mì ăn liền và lạp xưởng cho chúng ta.”
Trên đường đi ra ngoài, Vân Lam nhỏ giọng nói thầm với sư tỷ sư muội bên cạnh.
“Không lẽ ngươi làm thật sao?”
Vân Hà lo lắng nhìn Vân Lam.
Vân Lam khẳng định: “Đương nhiên là thật rồi, bổn tiểu thư ra tay, nhất định dễ như trở bàn tay.”
Vân Sơ lo lắng nói: “Nếu Lý công tử không phản ứng thì mất mặt biết mấy!”
“Đúng vậy, nghĩ đến đã cảm thấy xấu hổ.”
Vân Lam tự tin nói: “Bổn tiểu thư trời sinh đoan trang, thướt tha động lòng người, có ta ra tay sao hắn không có phản ứng chứ? Lại chẳng phải là người gỗ.”
“Không ngượng ngùng, có ai khen mình như vậy không?”
Có người xấu hổ nói.
“Ta thấy mùa xuân của nhị sư tỷ thật sự đến rồi.”
Có người cười nói.
Chỉ là, cũng có người đứng ra ủng hộ Vân Lam.
Chỉ thấy Vân Mông nói: “Thêm ta nữa, chúng ta cùng nhau xử lý Lý công tử. Chỉ cần xử lý Lý công tử, chẳng những có nhiều Tiên Thiên linh bảo thuộc về chúng ta, mà sau này mỗi ngày còn có thể hưởng thụ phúc ăn, quả thực quá tuyệt vời.”
Nghĩ đến cuộc sống tương lai tươi đẹp, Vân Mông lập tức kích động đến mức hai mắt tỏa ánh sáng vàng.
Đại Tự Tại nghe thấy ý nghĩ của Vân Lam và Vân Mông, vốn không ngăn cản.
Nếu như hai đệ tử thật sự có thể xử lý Lý Nguyên, đương nhiên nàng sẽ giơ hai tay hai chân tán thành.
Nếu như không thể giải quyết, mất mặt cũng là bọn họ, không liên quan đến nàng.
Đây quả thực chính là mua bán không lỗ vốn.
Làm thôi.
Mọi người nhỏ giọng nghị luận đi tới đại sảnh, chỉ thấy ba người Lý Nguyên
vẫn đang chậm rãi ăn cơm.
Đại Tự Tại dẫn theo Vân Hà và đệ tử lên lầu hai, sau đó trốn ở cầu thang thầm chú ý động tác của hai người Vân Mông và Vân Lam.
Vân Mông và Vân Lam liếc nhìn nhau, chân thành đi tới bên cạnh Lý Nguyên, bước đi nhẹ nhàng, dáng người lay động, ám hương lững lờ, mị lực mười phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận