Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1514 - Nhân loại đáng thương, chờ bị xóa sổ đi!!!

Trương Phi, Quan Vũ không nói nên lời.
Lúc này, Tào Tháo đã phái người đi tới nơi đóng quân của Lữ Bố để điều tra tình hình.
Phát hiện ra bên trong doanh trại của Lữ Bố, ngoại trừ các binh sĩ bình thường ra, Lữ Bố và các binh sĩ tinh nhuệ, cùng với vị mưu sĩ Trần Cung, đại tướng quân Cao Thuận…toàn bộ đều không thấy bóng dáng đâu dù lúc trước có mặt tại đấu trường, Trần Cung và Cao Thuận dẫn đầu đội quân xung phong đi tấn công Thần Sấm Thor, có ý định vì Lữ Bố mà báo thù, nhưng đều bị Thần Sấm một búa đánh cho tan tành tất cả.
“Nói vậy là, tất cả mọi việc xảy ra trong đấu trường, đều là thật, thần linh thật sự muốn giết hết chúng ta!”
Giọng nói của Tào Tháo hiện lên vẻ thâm trầm không thôi.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên màn hình khổng lồ giữa không trung, ngay lúc này, trong màn hình, tràn ngập sự nhạo báng không chút kiêng nể gì của các vị thần.
“Ha ha ha, loài người hèn mọn, vậy mà cũng dám đối đầu với thần linh, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
“Loài người, vĩnh viễn không có tư cách thắng thần!”
“Lữ Bố không phải là đối thủ của thần linh, còn có ai có thể là đối thủ của thần không?”
“Thần là sự tồn tại mạnh mẽ nhất của tất cả vũ trụ này, bất luận là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, luôn không thay đổi!”
“Ha ha ha ha, loài người, đợi bọn ta xóa sổ đi, thế giới không có loài người, sẽ ngày càng thêm trong lành!”
Nghe thấy lời ngạo mạn của những thần linh này, ngữ khí khinh miệt, trong lòng vô số con người, ngay lập tức tràn đầy sự ấm ức và phẫn nộ.
Nhưng cho dù là con người nắm chặt nắm đấm chảy ra nước, cũng không biết phải phản bác những lời lẽ ngông cuồng của những thần linh này như thế nào.
Dù sao thì, đây cũng là thần a!
Con người là do thần linh tạo ra, con người làm sao có thể đánh thắng thần chứ?
Trong tiếng cười vang của các vị thần, Heimdall, lại đứng giữa đấu trường, bắt đầu tuyên bố danh tính tuyển thủ cho trận quyết đấu thứ hai.
“Adam?”
Tào Tháo, Lưu Bị và những người cổ đại khắc đều nhíu mày: “Chưa từng nghe qua? Lại là một con người dị tộc! Hắn có thể thắng thần linh sao?”
Băng Băng vốn dĩ đang tiêu hóa trận đấu kịch liệt mới xem vừa rồi.
Căm phẫn việc thần linh coi thường sinh mệnh của loài người.
Đột nhiên, nàng cảm thấy trước mắt hoa lên, ngay sau đó, nàng kinh hãi phát hiện, bản thân ấy vậy mà lại đến một nơi quen thuộc.
Chính là đấu trường nơi mà trong điện thoại đang đưa tin.
Nàng cùng với vô số những con người khác, cùng nhau ngồi ở trong khán đài phía đông dành cho con người của đấu trường.
Tại khán đài dành cho loài người, nàng nhìn thấy rất nhiều người nổi tiếng bình thường chỉ xuất hiện trong các tin tức trong và ngoài nước.
Những người này cũng giống như nàng, biểu cảm đầy vẻ kinh ngạc.
Những thần linh ở khán đài phía bên kia, nàng mới thật sự cảm nhận được trên người của những vị thần này tỏa ra khí tức vô song khủng bố.
Nàng hoàn toàn cảm nhận được rồi, những thần linh này, khiến cho người khác kinh ngạc tột độ.
Giống như vị thần có một mắt , mỗi một động tác, đều giống như có thể giết chết ngàn vạn chúng sinh, khiến con người không thể mảy may đưa ra một ý nghĩ bất tuân nào cả.
Đến lúc này, nàng mới hiểu rõ, Lữ Bố có thể cùng thần linh kéo dài trận đấu lâu như vậy, đã là không thể tưởng tượng nổi rồi.
Nàng cũng hiểu được rằng, vì sao thần linh đối với loài người, lại coi thường đến vậy.
“Trời ơi, thật không ngờ người của tinh cầu Thiến Kính chúng ta, ấy vậy mà bị chọn trúng, có thể tận mắt chứng kiến trận đấu thứ hai giữa loài người và thần linh!”
“Oh my gosh, Bes người giàu nhất thế giới, minh tinh hàng đầu Melis vậy mà cũng có mặt tại đây!”
“Không nghi ngờ gì nữa, việc này là thật rồi, thần thật sự đang chuẩn bị chiến đấu, đến để quyết định vận mệnh của loài người!”
Mọi người ở xung quanh, thảo luận trong sợ hãi, vô cùng ầm ĩ huyên náo.
Nhưng ngay tại lúc này, Băng Băng đột nhiên chú ý đến, trong đám đông loài người, có không ít người, vậy mà hướng về vị thần ở phía đối diện, bắt đầu cầu nguyện cúng bái.
Biểu hiện vô cùng cuồng tín.
Thái độ, hiện lên vẻ cực kì thấp kém.
“Thần Vương Amaterasu Daimyo ở trên, ta là tín đồ sùng bái nhất của ngài, mong ngài nhận ta làm kẻ tôi tớ, để ta có được vinh dự phục tùng bên cạnh ngài!”
Người này đang nói ngôn ngữ của Xuất Vân quốc.
“Thần phụ Odin nhân từ, mong ngài chấp nhận đầu gối của tín đồ, bọn ta nguyện ý trở thành bảo kiếm trong tay ngài, phán xử tất cả những kẻ dị đoan!”
Người này nói tiếng nước ngoài.
“Đức Phật đại từ đại bi, bọn ta nguyện ý dâng hiến linh hồn thành kính của mình, cầu xin Đức Phật có thể bảo hộ cho các tín đồ của ngài!”
“…….”
Nhìn thấy những người nịnh hót lấy lòng này, Băng Băng còn thấy rất nhiều người khác, để có vẻ căm phẫn, hai mắt như muốn phun ra lửa.
Rõ ràng, thần linh đang chuẩn bị giết hết bọn họ, rõ ràng thần linh không thèm ngó ngàng tới con người, nhưng những con người này vẫn còn tin vào thần linh.
Sao lại có thể có loại hèn hạ như thế này chứ?
Không thể khí phách lên một chút được sao?
Điều khiến cho Băng Băng và những người khác tức giận như vậy, còn là do thái độ của những thần linh này.
Mỗi một người đều thờ ơ và coi thường.
“He he he, phàm nhân hèn mọn, bình thường không thờ cúng thành kính bọn ta, xem giáo điểu như trò đùa, đem giáo phái biến thành nơi làm ăn, hiện tại sắp bị xóa sổ rồi, lại tới nịnh hót lấy lòng, không cảm thấy đã quá trễ rồi sao?”
“Linh hồn của loài người, so với sâu trùng còn muốn dơ bẩn hơn, lấy đâu ra tư cách trở thành tôi tớ của thần linh bọn ta!”
“Ha ha ha, loài người đáng thương, chờ bị tiêu diệt đi!”
Tuy, thần linh đối với sự quy phục của những con người này, căn bản không thèm đếm xỉa đến.
Thế nhưng, những con người quy phục này, không những không từ bỏ, thái độ ngược lại còn thành kính và thấp kém hơn.
Thậm chí, những người này còn nhờ người ở bên cạnh, cùng nhau hướng về các thần linh mà cúng bái, để cầu sinh thự khoan hồng của thần linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận