Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 401 - Đầu óc Triệu Công Minh thành bột nhão!

Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện Di Lặc chậc chậc với hoa tươi trong viện, bộ dạng xem thế là đủ rồi.
Triệu Công Minh thấy thế, trong lòng không khỏi chép miệng.
Thầm nghĩ, ngươi là một hòa thượng, không phải là tứ đại giai không, không vương vấn nữ tử sao? Sao lại thấy vài bó hoa tươi lại lộ vẻ khoa trương như vậy? Khi Triệu Công Minh âm thầm phỉ nhổ, chỉ nghe Di Lặc thở dài nói: “Một hoa một bồ đề, một lá một thế giới, kỳ đại vô ngoại, kỳ tiểu vô nội, thật sự là tuyệt không thể tả!”
Triệu Công Minh nghi ngờ nói: “Vì sao Di Lặc đạo hữu thốt lời cảm thán như thế?”
Hắn thật sự là đang nhìn hoa sao? Lại còn nhìn thấu thế giới, giả vờ như này, có chút gượng ép.
Di Lặc thu ánh mắt đặt trên hoa về, hắn giải thích với Triệu Công Minh: “Triệu đạo hữu có điều không biết, tất cả hoa trong viện không phải là hoa bình thường, mà là một thế giới đại thiên, thế nên lúc này bần tăng mới cảm thán.”
Di Lặc cũng nghe Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề từng nói, thế mới biết chỗ bất phàm của mấy bông hoa ấy.
Vãi chưởng! Triệu Công Minh lập tức mở to hai mắt nhìn.
Vẻ mặt nói không ra lời nghẹn họng nhìn trân trối.
Những hoa này lại là thế giới đại thiên? Có lầm hay không? Phải biết rằng, hai mươi bốn viên Định Hải châu chí bảo của hắn, mỗi một viên cũng mới chỉ là một thế giới đại thiên mà thôi.
Mà hoa bên trong viện không biết có bao nhiêu, nếu quả thật toàn bộ là thế giới đại thiên, Triệu Công Minh quả thực không dám tưởng tượng, rốt cuộc là ai, dùng thủ đoạn kinh thiên tuyệt địa gì mới có thể gieo nhiều hoa ẩn chưa thế giới đại thiên như vậy.
Di Lặc không phải là đang cố ý gạt ta chứ? Trong lòng Triệu Công Minh hiện lên một chút nghi ngờ.
Chỉ là hắn không nói ra miệng.
Di Lặc lưu luyến rời khỏi thế giới biển hoa, lại tới Thạch Lâm viện.
Hắn nhớ tới điều sư phụ nói, kỳ thạch giả sơn bên trong viện thật ra thì đều là Hỗn độn chí bảo, vẻ mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi kêu than không dứt.
Thủ đoạn của Lý tiền bối thật sự là khiến người ta quỷ thần khó lường, da đầu tê dại.
Triệu Công Minh thấy Di Lặc lại lộ ra biểu cảm “ngốc nghếch”, lập tức có phần cạn lời hỏi: “Ngươi lại phát hiện cái gì?”
Di Lặc nói lời tán thưởng: “Bần tăng nghe sư phụ ta nói, kỳ thạch giả sơn bên trong viện, thật ra thì đều là Hỗn độn chí bảo biến thành, thế nên lộ vẻ có phần thất thố, thật sự khiến Triệu đạo hữu chê cười.”
Khóe miệng Triệu Công Minh điên cuồng co giật, trong lòng sắp sụp đổ.
Hắn cảm thấy chắc chắn Di Lặc điên rồi.
Toàn bộ đều là nói lời khùng điên.
Khi nào toàn bộ núi giả đều là Hỗn độn chí bảo biến thành, hạ giá thành rau cải trắng? Cho dù là Đạo tổ, chỉ sợ cũng không trâu như vậy đu? Chỉ là, Di Lặc nói là sư phụ hắn nói, sư phụ hắn không phải là Tây Phương Nhị Thánh sao? Chẳng lẽ là Tây Phương Nhị Thánh điên rồi? Hoặc là bản lĩnh lừa dối người khác của Lý Nguyên quá cao minh, chẳng những lừa ba muội muội hắn quay xung quanh, còn lừa cả Di Lặc và Tây Phương Nhị Thánh? Trong đầu Triệu Công Minh hiện lên vô số nghi ngờ, đầu sắp bị xoắn thành một đống bột nhão.
Hắn cảm thấy, tất cả nghi ngờ trong cả đời này không nhiều như hôm nay.
Trong lòng hắn có chút gấp gáp muốn gặp Lý Nguyên, hắn muốn nhìn rốt cuộc bản thân Lý Nguyên có bản lĩnh gì lại khiến ba muội muội, cả Tây Phương Nhị Thánh càng kính nể hắn như vậy.
Ra khỏi Thạch Lâm, đi tới một viên có hồ nước.
Viện vô cùng thanh u tĩnh mịch, là một hồ nước sóng gợn lăn tăn, trên hồ nước lơ lửng mười mấy đóa hoa sen đủ mọi màu sắc.
Đi tới viện, Triệu Công Minh giống như đứng ở trong một vùng trời sao mênh mông bát ngát, lập tức cảm thấy tâm trạng sảng khoái.
Ở trong đình mát của viện, chỉ thấy có một nam tử trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú, đang đánh cờ với một nữ tử xinh đẹp động lòng người.
Dung mạo của nữ tử khiến Triệu Công Minh không khỏi lộ ra một chút kinh diễm.
Ba muội muội của hắn, tất cả đều là tuyệt sắc giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn, thế nhưng so sánh với nữ tử này, cho dù khí chất hay là dáng vẻ, đều thua một phần.
Trong những người hắn đã gặp, chỉ có Ðát Kỷ có thể ngang ngửa.
Chỉ là sự chú ý của Triệu Công Minh chủ yếu vẫn đặt ở trên người nam tử kia.
Người này… có lẽ là Lý Nguyên mà muội muội nói? Khó trách khi ba muội muội nói đến hắn, hai mắt sáng lên, thao thao bất tuyệt.
Quả nhiên bộ dạng ngọc thụ lâm phong, nổi bật bất phàm, khí chất siêu phàm thoát tục, vẻ mặt ôn văn nho nhã, mặc dù Triệu Công Minh tự phụ, nhưng hắn vẫn cảm thấy mặc cảm khi so với nam tử trước mắt.
Chỉ là người này cũng giống như lời muội muội nói, tu vi chỉ là Địa Tiên sơ kỳ.
Tu vi như thế, hắn thật sự có thể đủ sức suy tính thiên cơ, trồng thế giới trong hoa, cũng chế luyện Hỗn độn chí bảo thành núi giả ư? Trong lòng Triệu Công Minh tràn đầy nghi ngờ.
Khi Triệu Công Minh âm thầm đánh giá Lý Nguyên, Di Lặc đã sớm bước nhanh đi tới trước mặt Lý Nguyên, vô cùng cung kính hành lễ nói: “Tiểu tăng bái kiến Lý tiền bối.”
“Tiểu tăng bái kiến Lý tiền bối.”
Còn về Nữ Oa ở bên cạnh, vì nàng đã thu liễm khí tức, hơn nữa trước đây Di Lạc và Triệu Công Minh chưa từng gặp nàng, do đó hai người này không hề nhận ra.
Lý Nguyên thờ ơ gật đầu, tiếp tục đánh cờ với Nữ Oa không nhìn đến Di Lặc một cái.
Di Lặc không hề tỏ ra bất mãn, hắn tiếp tục nói: “Lần này tiểu tăng đến quấy rầy tiền bối là bởi vì chuyện của quốc sư, ta muốn giải thích với tiền bối. Tiểu tăng phụng mệnh của sư phụ, bề ngoài để lấy lòng Trụ vương, thật ra bên trong thầm giúp đỡ minh chủ Tây Kỳ, loạn lạc giang sơn Thành Thanh, cho nên có vài hành vi đáng xấu hổ, mong Lý tiền bối rộng lòng tha thứ.”
Sở dĩ Di Lặc đến giải thích với Lý Nguyên là vì lần trước hắn phát hiện Đát Kỷ có vẻ bất mãn với hành vi của phủ quốc sư, lo lắng sẽ dẫn đến hiểu lầm cho nên muốn đến đây giải thích với Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận