Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1197 - Hệ thống chưởng môn mạnh nhất - Ngô Cực!

Và Ngô Cực cũng nhờ vào những phần thưởng từ các nhiệm vụ này mà trong khoảng thời gian vài chục vạn năm đã tăng tu vi của mình đến cảnh giới Thiên Đạo đại viên mãn, còn tích được rất nhiều linh đan diệu dược, pháp bảo phù văn, trận pháp linh căn.
Mặc dù hiện tại Vô Cực môn vẫn không có tên tuổi gì, môn hạ chỉ khoảng mười người, nhưng Ngô Cực có thể khẳng định rằng Vô Cực môn ở thế giới Hồng Hoang và Mãng Hoang là môn phái mạnh nhất.
Chỉ cần hắn muốn thì Vô Cực môn chắc chắn có thể danh chấn càn khôn, chấn động chư thiên.
Mà Vô Cực môn hôm nay vẫn chưa nổi danh hậu thế là vì ý định của Ngô Cực, hắn muốn tự mình bồi dưỡng vài đệ tử thân truyền, bồi dưỡng thực lực của mấy đệ tử thật truyền đó thật tốt, sao đó để cho mấy đệ tử thân truyền này đi phát triển thế lực.
Hắn cảm thấy, hiện tại đây là cách ít rủi ro và ít tốn tinh lực nhất để trở thành chưởng môn mạnh nhất, trừ đệ tử nhỏ nhất An Tiêu Tiêu tu vi chỉ ở cảnh giới Đại La Kim Tiên sơ kỳ ra thì tất cả các đệ tử khác của Ngô Cực đều đã tấn thăng đến Chuẩn Thánh.
Mà chỉ cần tu vi của đệ tử đạt tới Chuẩn Thánh, hắn sẽ thưởng một món Tiên thiên chí bảo, đạt tới Thánh Nhân hắn sẽ tăng ngay một món Hỗn độn linh bảo.
Đây cũng là lý do tại sao Ngô Cực lại tự tin như thế, cho là Vô Cực môn là môn phái mạnh nhất Hồng Hoang và Mãng Hoang.
Mấy trăm năm trước, Ngô Cực cho mấy đệ tử này ra ngoài tự phát triển thế lực của riêng mình.
Sau hàng trăm năm mở rộng, Huyễn Ma cung do Lý Thu Nguyệt và Tiêu Vân Trần thành lập là phát triển tốt nhất, đệ tử đã hơn trăm ngàn người.
Không ngờ lại bị Tiên Đường phá hủy trong nháy mắt.
Trong lòng Ngô Cực đương nhiên vô cùng khó chịu.
Không nói đên nhiệm vụ của hệ thống, nếu không có hệ thống hắn cũng sẽ vì đệ tử mà báo thù trút giận.
Hắn nhìn dáng vẻ hoa lê đái vũ của An Tiêu Tiêu, an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, vi sư đâu nói sẽ không làm chủ cho các ngươi.” Ánh mắt hắn trở nên vô cùng sắc bén.
“Dám bắt nạt đệ tử của Vô Cực môn, vi sư há có thể trơ mắt đứng nhìn? Dù có lên trời xuống đất, hay phải tiến vào thời gian luân hồi, ta cũng sẽ bắt hắn về cho các ngươi trút giận.”
Ngữ điệu vô cùng khí phách và tự tin.
An Tiêu Tiêu nghe vậy, vẻ mặt không khỏi vui vẻ, lập tức nín khóc, mỉm cười.
Nàng lập tức vỗ tay hoan hô: “Thật tốt quá, ta biết ngay sư phụ sẽ không trơ mắt đúng nhìn mà. Sư phụ vạn tuế!”
Sắc mặt Ngô Cực tối sầm lại: “Vạn tuế? Ngươi là đang khen ta hay đang nguyền rủa ta?”
An Tiêu Tiêu xấu hổ le lưỡi: “Lỡ lời, lỡ lời, là muốn khen sư phụ, sư phụ tiên phúc vĩnh hưởng, mãi mãi bất hủ.”
Ngô Cực hài lòng: “Vậy còn được.”
Bọn người Lý Thu Nguyệt và Cừu Thiên Huyết nghe thấy sư phụ chuẩn bị rời núi cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng khôn xiết.
Bọn họ biết rõ bản lĩnh của sư phụ mình, thực lực khó lường, ngay cả khi Thánh Nhân đứng trước mặt sự phụ cũng không địch lại uy lực từ một ánh nhìn.
Chỉ cần sư phụ ra tay, Hồng Hoang tam giới, Mãng Hoang chư tiên!
Cũng phải cuối đầu xưng thần!
Bọn họ có tự tin này đối với sư phụ của mình.
“Thật tốt quá, có sư phụ ra mặt, chắc chắn có thể báo thù rửa hận.”
“Lần này Vô Cực môn chúng ta nhất định danh chấn Hồng Hoang.”
“Cái gì mà Nhân giáo, Xiển giáo, Phật môn khi đối mặt với Vô Cực môn của chúng ta đều phải đứng sang một bên.”
“…”
Ngô Cực không để ý đến sự hưng phấn của mọi người, nhìn An Tiêu Tiêu nói: “Nếu đã không khóc nữa thì mau lau mặt đi.”
An Tiêu Tiêu nghe vậy, lập tức kéo ống tay của sư phụ qua lau mặt, Ngô Cực trông thấy mà đau cả lòng.
Đây chính là Hỗn độn chí bảo “Tứ Cực đạo bào” đó không phải khăn lau đâu.
“Sư phụ, khi nào người đi báo thù cho bọn ta vậy?”
Vẻ mặt An Tiêu Tiêu mong chờ hỏi sư phụ.
Ngô Cực nghe vậy, ung dung nói: “Báo thù đương nhiên phải càng sớm càng tốt, nhưng mà trước hết các ngươi hãy nói cho ta biết, các ngươi chọc phải kẻ thù gì?”
An Tiêu Tiêu và Lý Thu Nguyệt nghe vậy, lập tức kể hết những chuyện đã xảy ra với mình cho sư phụ nghe.
Ngô Cực nghe An Tiêu Tiêu và Lý Thu Nguyệt kể, trái lại không có phản ứng gì.
Thế nhưng, sau khi nghe Cừu Thiên Huyết thuật lại, khuôn mặt luôn bình tĩnh bỗng lộ ra chút kinh ngạc: “Ngươi nói công kích của ngươi khi đánh trúng nàng không có chút thương tổn nào còn bị phản đòn ngược lại. Mà cái rìu đối phương sử dụng, ngay cả quá khứ vị lai và sinh mệnh luân hồi của Chuẩn Thánh đều có thể chặt đứt?”
Cừu Thiên Huyết gật đầu, vẻ mặt sợ hãi nói: “Đúng vậy. Đệ tử thấy nàng cướp đi Kỳ Lân ấn bèn dứt khoát tế ra Thiên Ma đao tấn công đối phương một cách bất ngờ. Nhưng trên trên y phục của nàng chỉ xuất hiện một tia huyền quang, lưỡi đao của Thiên Ma đao không ngờ lại chém về phía đệ tử, ngay cả đệ tử còn bị thương nhẹ mà đối phương lại chẳng có chút thương tổn nào…”
“Lúc đấu pháp, nữ tử đó còn xuất ra rất nhiều pháp tắc chi lực, cơ mà không tạo ra uy hiếp gì với đệ tử. Tiếp theo nàng tế xuất ra một cái rìu lớn màu đen, lúc này đệ tử lập tức cảm nhận được khí tức toát ra từ cái rìu lớn đó không bình thường, vì vậy lúc nàng công kích, kịp thời dùng Thiên Ma đao cản lại một nửa uy lực của cái búa lớn đó nên chỉ bị chém mất một cánh tay. Bằng không hậu quả thế nào thật không thể tưởng tượng được. Nhưng mà cũng vì thế mà Thiên Ma đao bị đối phương làm gãy, cũng may Thiên Ma đao là Tiên thiên chí bảo, bị hủy vẫn có thể khôi phục lại được.”
“Cái gì?”
An Tiêu Tiêu vẻ mặt khiếp sợ, cắt đứt lời nói của Cừu Thiên Huyết.
“Thiên Ma đao là Tiên thiên chí bảo, sao lại bị đánh gãy được? Không lẽ rìu của đối phương thật sự là Hỗn độn chí bảo?”
Trước đó Cừu Thiên Huyết đoán rìu của Đát Kỷ là Hỗn độn chí bảo, An Tiêu Tiêu hiển nhiên là không tin, nhưng hiện tại nghe Thiên Ma đao từng bị rìu bổ gãy, nàng không thể không tin vào suy đoán của Cừu Thiên Huyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận