Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1195 - Vô Cực môn thần bí!

Còn có cây ăn quả trong vườn trái cây, hoa tươi trong bồn hoa, thảo dược trong vườn thuốc tất cả đều lóe ra thanh quang, tản ra linh khí nồng đậm đến cực điểm, hiện lên đạo giống như nhưng hoa cỏ cây cối trong sân, toàn bộ thế mà đều là Tiên thiên linh căn, thậm chí còn có mấy gốc hỗn độn linh căn.
Người bình thường hít một hơi ở cái sân này, là có thể sống thêm hơn mấy trăm ngàn năm.
Có điều mặc dù trong viện các loại linh bảo, linh căn ánh quang lấp lánh, nhưng ra khỏi cái viện này, lại không có chút dị tượng nào.
Bởi vì toàn bộ viện, thật ra đều bị lực lượng của trận pháp bao phủ.
Lực lượng của trận pháp này có vẻ cực kỳ cổ xưa bất hue, so với Chu Thiên đại trận của Thiên Đình, Đô Thiên đại trận của Vu tộc còn phải sâu không lường được, khủng bố như vực sâu.
Tuy dị tượng trong viện lộ ra, nhưng mấy người An Tiêu Tiêu, Lý Thu Nguyệt, Cừu Thiên Huyết lại không lộ ra bất kỳ biểu cảm kinh ngạc nào.
Bọn họ đối với những thứ này, đã sớm thấy nhưng không thể trách.
An Tiêu Tiêu đi trên mặt đường đá xanh, thân thiết chào hỏi các loài động vật như chó, mèo, gà, vịt nằm trong sân.
“Đại Hoàng, ngươi càng ngày càng béo đó.”
“Tiểu Hoàng, ngươi đây là muốn vượt qua Đại Hoàng về mặt thể tích sao?”
“Tiểu Bạch, ngươi dù sao cũng là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, có thể đừng tìm giun giống như gà thật được không?”
Chó Đại Hoàng vẫn nằm phơi nắng trên mặt đất, mèo Tiểu Hoàng tiếp tục liếm móng vuốt của mình, căn bản không để ý tới An Tiêu Tiêu
Chỉ có gà cảnh được gọi là “Tiểu Bạch” liếc mắt nhìn An Tiêu Tiêu một cái, miệng phun tiếng người nói: “Giun trong sân này, cũng không phải là giun bình thường mà là Hỗn độn dị trùng, ăn vào đại bổ. Thật ra các ngươi cũng có thể ăn nó, về sau sẽ không bị người ta đánh đến da xanh mặt sưng như vậy nữa.”
Ọe!
An Tiêu Tiêu làm ra biểu cảm nôn mửa, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Ta cũng không có khẩu vị nặng như vậy, chỉ sợ không có phúc hưởng thụ.”
Tiểu Bạch tiếc nuối lắc đầu, cảm khái: “Đây chính là nguyên nhân các người bị đánh đến da xanh mặt sưng.”
An Tiêu Tiêu: “.....”
Cừu Càn Huyết: “.....”
Tiêu Vân Trần: “.....”
Lý Thu Nguyệt: “.....”
Tiêu Vân Trần cạn lời: “Bạch đại bá, bọn ta bị bắt nạt, sao ngươi không an ủi một chút, ngược lại còn hả hê khi người khác gặp họa?”
Gà cảnh màu trắng ung dung nói: “Ai bảo mấy người các ngươi trước kia luôn muốn lấy ta làm gà mái? Cái này gọi là ác nhân tự có ác nhân trị, chịu chút giáo huấn mới tốt.”
Mấy người An Tiêu Tiêu nghe vậy, nhất thời càng thêm cạn lời.
Đây là thứ gà gì vậy, chuyện cũ mà vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Nhỏ mọn!
An Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói thầm.
Gà gấm màu trắng: “...Ta đều bị mấy thằng nhóc các ngươi bọc bùn, bỏ vào trong lò luyện đan nướng, lại còn nói ta nhỏ mọn.”
“Có phải lúc thực sự nướng ta lên ăn thì mới tính là không nhỏ mọn.”
Hắn tức giận lắc đầu, không thèm nói chuyện với bọn họ nữa.
Trong lúc nói chuyện, mấy người đi vào cửa chính của gian sân thứ nhất, vừa lúc đối diện gặp năm sáu nam nữ...
Sáu nam nữ này, nam cao lớn anh tuấn, khí vũ hiên ngang.
Nữ cao gầy thướt tha, xinh đẹp động lòng người.
Vừa nhìn chính là long phượng trong người, thiên chi kiêu tử.
Sáu người này chẳng những có khí chất bất phàm, cả đám đều khí vận kéo dài, quang hoa nội liễm, lộ ra tu vi cực kỳ bất phàm.
Đặt ở Hồng Hoang, đều là tồn tại có thể chuyên quyền vạn cổ, uy chấn chư thiên.
An Tiêu Tiêu nhìn thấy những người này, có vẻ vô cùng vui vẻ, chào hỏi từng người: “Tam sư tỷ, Tứ sư tỷ, Ngũ sư huynh, Lục sư huynh. Bát sư tỷ, Cửu sư huynh tất cả các người đều ở đây à?”
Sáu người đi ra từ trong phòng, vốn rất là vui vẻ, nhưng khi bọn họ nhìn thấy thương thế trên người đám người An Tiêu Tiêu, Lý Thu Nguyệt, ai nấy lập tức trừng mắt, giận tím mặt.
“Đại sư tỷ, Nhị sư huynh, Thất sư đệ, tiểu sư muội, các ngươi sao lại bị thương?”
“Ai dám đả thương đệ tử Vô Cực môn chúng ta, chán sống rồi à!”
“Sư tỷ mau nói cho chúng ta biết, là ai đả thương các ngươi, bọn ta báo thù cho sư tỷ, sư huynh.”
“Dám ức hiếp người của Vô Cực môn chúng ta, đánh cho hắn không thể tự lo liệu cuộc sống, đánh đến không thể nhận ra mặt mũi.”
Mọi người rất tức giận, đều lớn tiếng la hét muốn đi báo thù.
Trong lòng Lý Thu Nguyệt cảm động, không chút khách khí nói: “Được rồi, sư tỷ cũng không phải đối thủ, các ngươi đi cũng uổng công.”
Mọi người vốn đang kích động, nghe thấy Lý Thu Nguyệt nói, lập tức bị đả kích, không nói nên lời.
An Tiêu Tiêu nói: “Đúng vậy, chúng ta vẫn nên đi tìm sư phụ đi, việc này cũng chỉ có mời sư phụ rời núi, mới có thể báo thù rửa hận.”
Sáu đệ tử Vô Cực môn nghe vậy, không có phản đối, mang theo mấy người Lý Thu Nguyệt, Cừu Thiên Huyết đi về phía sau núi.
“Được, chúng ta đi tìm sư phụ.”
“Để sư phụ làm chủ.”
“Đúng rồi, các ngươi rốt cuộc là xung đột với ai?”
“Trong Hồng Hoang, ngoại trừ Thánh Nhân ra, ai còn có năng lực đả thương các ngươi.”
Rất nhanh, mọi người đi tới một tiểu viện thanh u sau núi.
Tiến vào tiểu viện, An Tiêu Tiêu uất ức lớn tiếng hô: “Sư phụ, xin người làm chủ cho đệ tử!”
“Tiểu Thập, ngươi bị ai bắt nạt vậy?”
Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng mượt mà truyền ra từ trong phòng cửa chính.
Két!
Theo âm thanh vang lên, cửa chính bị mở ra, chỉ thấy một đạo nhân mặc đạo bào bát quái màu tím vàng, đầu đội bảo quan, tay cầm phất trần, không chút hoang mang đi ra từ trong phòng.
Ở giữa phòng, còn có thể nhìn thấy một bảo đỉnh cực lớn đang bốc hơi nóng. Bảo đỉnh này tản ra hỗn độn chi khí giống như núi cao vực thẳm, lại là một Hỗn đỗn chí bảo.
Bên dưới đại đỉnh có hỏa hiễm thiêu đốt, chính là Hỗn Độn Thần Hỏa, có thể thiêu đốt chư thiên vạn giới, quá khứ tương lai, sinh mệnh luân hồi.
Đạo nhân nhìn không ra tuổi thật, nhìn tướng mạo của hắn dường như chỉ có hai mươi lăm hai sáu tuổi, bộ dạng anh tuấn bất phàm, phong độ ngời ngời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận