Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 572 - Đại Uy Thiên Long!!

Hơn nữa, tại sao ta lại mất đi sự khống chế với Đại Uy Thiên Long, cũng chẳng khác gì lúc mất Giáng Long Bát Vu vậy. Rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào.
Tôn Ngộ Không nhìn thấy thế thì vô cùng vui mừng, chỉ cảm thấy sư phụ thật sự quá lợi hại rồi.
Lợi hại đến mức bùng nổ luôn rồi! Không biết lão Tôn ta khi nào mới có thể lợi hại giống như sư phụ đây? Vẻ mặt Tôn Ngộ Không đầy mong chờ.
Lý Nguyên dễ dàng hàng phục Kim Long, bỗng đặt tay lên trên lưng Kim Long, nói với Tôn Ngộ Không: “Ngộ Không, lên đây, chúng ta đi về.”
Tôn Ngộ Không nghe thế, lập tức ném đàm vu trong tay đi, vui vẻ nhảy lên lưng rồng.
Hắn sờ Kim Long, vảy rồng bóng loáng như giáp, bụng rồng còn hơi co dãn, quả thực giống y như thật.
Hắn không khỏi nghi ngờ đây rốt cuộc là Kim Long thật hay là pháp thuật biến thành.
Thấy Tôn Ngộ Không đã đứng lên lưng rồng rồi, Lý Nguyên nói với Pháp Hải còn đang dại ra ở đó: “Biện luận không được thì cậy mạnh lấn át, ăn hiếp người, truyền bá Phật pháp như thế thật sự là khiến người ta thất vọng.”
Trong lúc nói chuyện, Kim Long bay lên không trung, nháy mắt liền biến mất trong tầng mây.
Những người xung quanh thấy thế thì quỳ lễ không ngừng.
“Trời ạ, thần tiên, không ngờ vậy mà được thấy thần tiên rồi.”
“Đúng là thần tiên, chẳng trách lại phong lưu phóng khoáng như thế.”
“Kính xin thần tiên phù hộ cho ta kiếm được nhiều tiền, làm quan lớn, thân thể khỏe mạnh, thê thiếp một đoàn, con cháu cả sảnh đường, trường tồn mãi mãi…”
“...”
Ánh mắt Pháp Hải phức tạp nhìn Lý Nguyên biến mất, hắn cũng không đi đuổi theo.
Năng lực mà Lý Nguyên thể hiện ra khiến cho hắn thực sự là không rõ mức độ thế nào, vì vậy hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ chọc giận cao nhân.
Rốt cuộc người này là ai, hắn tới Kim Sơn tự nói những lời phỉ báng Phật như thế là vì cái gì? Trong lòng Pháp Hải sinh ra rất nhiều nghi ngờ.
Hắn nhìn Giáng Long Bát Vu mà Tôn Ngộ Không ném xuống đất, khóe miệng không khỏi co quắp lại.
Mẹ nó, bị nhổ đờm vào rồi, sau này ta còn đi khất thực thế nào nữa. Bây giờ mà nhặt lên thì đúng là tổn hại hình tượng cao tăng!
...
Kỳ huyện đã từng là thủ đô của Thương triều.
Tuy nhiên, cùng với sự diệt vong của Thương triều, trải qua phát triển và biến hóa không ngừng, nơi này đã biến thành một huyện thành nho nhỏ không có danh tiếng.
Ở Thành Nam trong Kỳ huyện, trong trạch viện trồng những cây hoa hòe khổng lồ trước cửa.
Một thiếu nữ tuyệt mỹ vội vàng phi xuống từ chín tầng mây, đáp xuống sân, đứng bên cạnh một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành.
Không cần lấy hơi đã thấy vẻ mặt thiếu nữ đầy mong chờ, hỏi: “Thược Dược tỷ tỷ, có tin tức của ca ca ta không?”
Thược Dược lắc đầu: “Không có tin tức của công tử.”
Thiếu nữ tuyệt mỹ chính là Đát Kỷ, vẻ mặt nàng thất vọng nói: “Ca ca thúi, rốt cuộc hắn trốn đến nơi nào nhiều năm như vậy chứ? Ta đã tìm khắp cả Hồng Hoang Tam giới rồi nhưng một chút tin tức cũng không có. Chẳng lẽ hắn không ngờ ta sao!”
Nói tới đây, hốc mắt Đát Kỷ không khỏi đỏ lên, ra vẻ đặc biệt tủi thân.
Thược Dược vội vàng an ủi Đát Kỷ: “Yên tâm đi, chắc chắn công tử cũng muốn gặp ngươi, chỉ là khi công tử nghĩ tới ngươi, chỉ cần một ý niệm trong đầy cũng biết ngươi đang làm cái gì, thế nên.” Nàng bất đắc dĩ nhún vai: “Công tử có gặp ngươi hay không cũng giống nhau thôi.”
“Haizz!”
Đát Kỷ đột nhiên thở dài: “Sớm biết như vậy, ban đầu ta không nên bắt buộc ca ca cưới mấy vị sư tỷ và Nữ Oa, Hậu Thổ rồi. không ngờ hắn vì chuyện này mà trốn ta.”
Sở dĩ Lý Nguyên đột nhiên rời khỏi Triều Ca, một mình đến Trường An mở khách điếm chính là vì muốn tránh né muội muội suốt ngày thúc giục hắn chuyện cưới xin này.
Hắn có thể tâm sự với nữ sinh, nói chuyện cầm kỳ thư họa, nhưng đối với chuyện tình cảm, nói thật hắn không hề biết nên xử lý thế nào.
Lý Nguyên thấy kết hôn với nữ tử, cùng sinh hoạt chung một chỗ nhất định là chuyện vô cùng phiền phức.
Nếu không phiền toái, vậy thời điểm lúc trước hắn ở cô nhi viện sao lại có nhiều cô nhi bị vứt bỏ như vậy, tại sao có nhiều người lúc bắt đầu thì yêu chết đi sống lại, sau thì trở thành cừu nhân? Kết hôn với một nữ tử đã phiền phức như thế rồi chứ đừng nói tới chuyện kết hôn với một đám nữ tử.
Thế nên vì không muốn bị muội muội giục cưới, vì không muốn phiền toái, Lý Nguyên lựa chọn trốn tránh.
Bị ảnh hưởng bởi kinh nghiệm trước đây tại Địa cầu, Lý Nguyên vô cùng sợ hãi chuyện kết hôn, sợ tình yêu, chỉ là chính bản thân hắn không biết mà thôi!
Thược Dược nói với Đát Kỷ: “Đừng thấy tu vi của công tử sâu không lường được, bình thường là dáng vẻ tính toán không bỏ sót gì, thật ra thì đối với chuyện tình cảm nam nữ, hắn không hề biết cách xử lý. Nếu ban đầu tiểu thư ngươi không thúc ép quá gấp, cố gắng cưỡng ép để công tử kết hôn với đám người Nữ Oa, Hậu Thổ, Kim Linh Thánh Mẫu, Tam Tiêu, công tử sẽ không cực đoan như vậy.”
Đát Kỷ tiếc nuối, nói: “Haiz, vốn ta muốn để cho ca ca và mấy vị sư tỷ gạo nấu thành cơm, thành sự thật, như vậy có lẽ ca ca ta liền thích ứng được, không ngờ ca ca thúi lại trốn tránh như thế.”
Nàng thở dài: “Haiz, không biết ca ca thúi trốn được bao lâu!”
Thược Dược: “Đối với công tử mà nói, thời gian là thứ không đáng giá nhất. Có lẽ một chớp mắt đã vài tỷ năm trôi qua rồi.”
“A, vài tỷ năm.”
Đát Kỷ há hốc mồm: “Ca ca thúi, ngươi nhanh chóng trở về một chút, ta không thúc giục ngươi cưới nữa có được không!”
...
Tôn Ngộ Không đứng ở trên lưng rồng, cảm nhận được nhật nguyệt đang ở dưới chân, từng trận gió xẹt qua bên cạnh, chỉ cảm thấy vô cùng thích thú.
Hắn rất thích loại cảm giác tự do tự tại, vô câu vô thúc này.
Không biết lúc nào ta có thế đạp long ngự không phí hành như vậy. Nghĩ đến rồng, đồng tử Tôn Ngộ Không đột nhiên chuyển động. Hắn gõ lân giáp trên lưng rồng, nhất thời dùng ngón tay gảy, cố gắng tách vảy rồng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận