Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1557 - Nguyên Thủy Thiên Tôn gấp đến độ tự sát (2)

Cái này, ta không muốn đâu mà!
Nếu như việc này mà truyền đi, ta còn có mặt mũi nào để đối mặt với các Thánh Nhân còn lại?
Ta còn có mặt mũi nào đối mặt với đệ tử dưới trướng?
Ta còn có mặt mũi nào đối mặt với chúng sinh Hồng Hoang?
Không bằng ta, ta chết đi cho xong!
Nghĩ đến "chết", Nguyên Thủy Thiên Tôn không khỏi sáng mắt lên.
Đây cũng là một ý kiến hay.
Dù sao sau khi chết ta cũng có thể không chút hao tổn nào mà lập tức trọng sinh.
Vì vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn tự mình chặt đứt SInh Mệnh Trường Hà của mình.
Vì thoát khỏi khốn cảnh, vậy mà hắn thực sự tự sát!
Chỉ có điều, điều khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn sụp đổ là, cho dù sau khi hắn tự sát trùng sinh, nhưng chỉ có thể trùng sinh trong thân thể con Mai Hoa Lộc này, căn bản không thể rời bỏ thân thể Mai Hoa Lộc.
Hu hu hu, sao ta lại xui xẻo như vậy? Hết lần này tới lần khác gặp phải Đát Kỷ?
Nguyên Thủy Thiên Tôn tuyệt vọng nghĩ.
Mấy ngày nay, Giang Lan cảm thấy đây là mấy ngày sống vui vẻ thoải mái nhất của nàng từ mấy đời tới nay.
Mỗi ngày đói bụng, thì có Hỗn độn linh quả mỹ vị mọng nước, ngọt ngào ngon miệng ăn.
Buồn ngủ, thì chạy tới phòng trọ trống đánh giấc khò khò.
Mà chuyện làm ăn của khách điếm này có thể dùng lạnh xuyên tim để hình dung, Giang Lan tới nhiều ngày như vậy, lại không thấy một khách hàng nào tới cửa.
Nàng ngược lại không cần lo lắng có người sẽ làm phiền nàng nghỉ ngơi.
Chỉ là trong lòng vì ông chủ đẹp trai của khách điếm này, mặc niệm ba giây.
Làm ăn kiểu này, sợ rằng không bao lâu nữa, ông chủ đẹp trai phải chết đói mất?
Xem ra lúc nào đó phải âm thầm giúp ông chủ đẹp trai một tay, để tránh khách điếm của ông chủ đẹp trai sụp đổ, ảnh hưởng đến cuộc sống thoải mái của bản miêu.
Làm cho Giang Lan cảm thấy cực kỳ đáng nhắc tới là, chăn trong phòng trọ, thật sự quá mềm mại, quá thoải mái.
Nàng sống mấy đời, đều chưa từng được ngủ với chăn mềm như thế.
Chăn này giống như dùng mây làm, nằm lên trên, Giang Lan đều không muốn ngồi dậy.
Điều này cũng làm Giang Lan càng thêm nghĩ không ra, khách điếm tốt như vậy, vì sao lại không có khách?
Không biết hàng à!
Sống ở khách điếm mấy ngày, Giang Lan còn phát hiện một việc, đó chính là trù nghệ của ông chủ đẹp trai, thật sự quá tốt.
Mỗi lần, đủ loại món ngon ông chủ đẹp trai nấu ra, đều là sắc hương vị đều đủ.
Nhìn như một tác phẩm nghệ thuật.
Ngửi mà khiến mèo thèm nhỏ dãi, miệng lưỡi tiết nước bọt.
Cũng không biết ăn thế nào?
Tuy rằng, Giang Lan đặc biệt muốn nếm thử trù nghệ của ông chủ đẹp trai, song, nàng cũng không dám hiện thân tiếp xúc với ông chủ đẹp trai.
Nếu không, nếu như ông chủ đẹp trai không thích mèo, biết trong nhà tới một con mèo hoang, muốn đuổi nàng đi thì làm sao đây?
Nơi tốt như này, nàng không muốn rời khỏi đâu.
Cho nên, mấy ngày nay, nàng đều trốn Lý Nguyên, còn có tiểu cô nương giống như búp bê.
Tiểu cô nương đó, là tiểu cô nương xinh đẹp nhất Giang Lan từng gặp.
Thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng lại cực kỳ trầm ổn đại khí, tư thế hiên ngang.
Không hổ là nữ nhi của ông chủ đẹp trai, gen đúng là tốt.
Chỉ tiếc, tiểu cô nương này, tuổi không lớn lắm, lại phải bắt đầu gánh chịu gánh nặng của gia đình.
Mỗi ngày đều phải ra ngoài “đi làm” kiếm tiền, chỉ khi ăn cơm và ngủ vào buổi tối, mới trở về một chuyến.
Nhất định là vì khách điếm làm ăn không tốt, cho nên tiểu cô nương nhỏ như vậy đã phải gánh vác trách nhiệm của gia đình.
Haiz, nghiệp chướng!
Điều này khiến Giang Lan càng thêm quyết định, phải nhanh giúp đỡ đôi cha con “đáng thương” này.
Hôm nay, Giang Lan cảm thấy hơi đói bụng.
Nàng vốn lại muốn đi hái xoài.
Nhưng đúng lúc này, nàng chợt nghĩ, bản thân trong khoảng thời gian này liên tục ăn xoài, mà bên cạnh còn có một cây vải, ra đầy quả vải, chính mình còn chưa từng ăn thử quả vải đâu?
Hôm nay có nên nếm thử quả vải không nhỉ?
Cũng không biết vải có ngon không nữa?
Nghĩ tới đây, Giang Lan lập tức leo lên cây vải kia.
Nàng có phần thận trọng nhìn thoáng qua chim thiên đường đuôi phướn đứng trên cây vải.
Tuy trong khoảng thời gian này, chim thiên đường đuôi phướn chưa từng công kích nàng, song, Giang Lan vẫn không buông lỏng đề phòng với chim thiên đường đuôi phướn.
Thấy chim thiên đường đuôi phướn không công kích mình, Giang Lan tức khắc vội vàng giật xuống mấy quả vải.
Sau đó dùng móng vuốt lột vỏ, vội vàng thử một quả.
Ối mẹ ơi!
Thật ngọt!
Đều ngọt đến trong lòng và linh hồn.
Một quả vào miệng, Giang Lan không tự chủ được trợn lớn mắt, tỏ ra đặc biệt ngạc nhiên lần vui mừng và ngoài ý muốn.
Nàng không nghĩ tới, mùi vị quả vải này, lại không phân cao thấp với quả xoài, ăn ngon đến mức khiến nàng suýt nữa nuốt luôn đầu lưỡi.
Nếu như, sớm biết quả vải cũng ngon như vậy, trong khoảng thời gian này, nàng cũng sẽ không chỉ ăn mãi quả xoài.
Nhăm nhăm!
Giang Lan lập tức miệng lớn ăn ngấu nghiến.
Rất nhanh, nàng đã ăn hơn mười quả vải.
Lúc nàng đang đắm chìm trong mỹ vị của quả vải, không cách nào tự kềm chế, bất thình lình, nàng lại nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.
“Ting, kí chủ lần đầu ăn được Hỗn độn linh quả cực phẩm -- Hỗn Độn Bàn Long Lệ, kích phát điều kiện khen thưởng, khen thưởng chủ một trăm triệu điểm thuộc tính tự do. Khen thưởng cho kí chủ chín lần Mãn Huyết Phục Sinh thuật sau khi chết.”
Bịch!
Cằm Giang Lan tức khắc bị rớt xuống.
Vẻ mặt tỏ ra rất ngơ ngác…
Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, mấy quả vải này, lại giống như quả xoài, cũng là Hỗn độn linh quả.
Không phải Hỗn độn linh quả cực kỳ hi hữu hả?
Vì sao ta thoáng cái là gặp được hai loại?
Nơi đây, thật sự là một vùng phong thủy bảo địa mà!
Giang Lan suy nghĩ xuất thần một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần một xíu.
Nàng bỏ một quả vải còn trắng nõn mọng nước hơn da thịt vào trong miệng.
Lúc ngẩng đầu, đột nhiên chú ý tới chim thiên đường đuôi phướn đang một mặt tha thiết mong chờ nhìn nàng, phải nói là nhìn quả vải trong tay nàng, nước bọt chảy xuống tí tách, thấy bắt thèm cực kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận